Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tiểu lực ba là những người làm việc nặng nhọc, ngôn ngữ Bắc Kinh xưa.
Mạnh Nghiên Thanh gật đầu: “Vậy cháu qua đó làm việc của những người không cần chuyên môn ư?”
Sở trưởng Ngưu cười ha ha: “Không phải, không phải, nam làm tạp vụ, nữ làm nhân viên phục vụ. Nữ thì cần phải trẻ tuổi, mặc áo ngắn màu xanh!”
Mạnh Nghiên Thanh hiểu rồi: “Là dọn dẹp vệ sinh ạ?”
Sở trưởng Ngưu: “Đúng đúng đúng, dọn dẹp nhà ăn và phòng cho khách.”
Mạnh Nghiên Thanh: “Bọn họ yêu cầu điều kiện gì không ạ?”
Kiếp trước khi cô còn sống, mười ngón không dính nước xuân, chưa từng làm việc gì cả.
Phiêu dạt mười năm, nhìn thấu đời người, cũng đọc rất nhiều sách trong thư viện, kiến thức của cô quả thực đã tăng lên không ít. Nhưng loại chuyện làm việc này thì cô chưa từng làm, nhìn một trăm lần cũng như không.
Sở trưởng Ngưu: “Dọn dẹp vệ sinh không cần yêu cầu gì, sau khi vào còn phải huấn luyện nữa. Để bọn họ xem thử, người trông cao gầy, khuôn mặt dễ nhìn chắc chắn sẽ được ở lại.”
Ông ấy nghĩ một chút rồi bổ sung: “Cháu yên tâm, khách sạn thủ đô là khách sạn lớn và đàng hoàng, cũng là doanh nghiệp của nhà nước. Khách nước ngoài mà người ta tiếp đãi đều là người có lai lịch đàng hoàng, hợp pháp. Nhân viên phục vụ mà, nhất định phải xinh đẹp, nhưng chắc chắn không có chuyện làm tầm bậy, bác sẽ không giới thiệu nơi không tốt cho cháu đâu.”
Mạnh Nghiêng Thanh cười, nói: “Cháu hiểu mà bác Ngưu, nơi như khách sạn thủ đô không phải người tầm thường có thể vào. Cháu có thể đến làm nhân viên phục vụ ở đây là vui lắm rồi.”
Thật ra Mạnh Nghiên Thanh cực kỳ quen thuộc với khách sạn thủ đô này.
Khi cô theo ba về nước, tình hình vẫn còn rất hữu nghị. Ban đầu cô và ba đã ở lại khách sạn thủ đô.
Cô còn nhớ nơi đây có sườn bò tiêu đen chính gốc, bây giờ cô được làm việc ở trường thân thuộc nên cảm thấy có chút thân thiết.
Sở trưởng Ngưu gật đầu: “Nói đúng lắm, người bình thường cả đời này cũng không vào được khách sạn thủ đô. Cháu còn trẻ nên chắn không biết, trong quá khứ ấy, mở cửa sổ khách sạn này là có thể nhìn thấy biển đấy! Cháu xem khách sạn này ngầu biết bao!”
Đang nói chuyện mà đã đến khách sạn thủ đô lúc nào không hay.
Khách sạn này xây dựng vào cuối thời kỳ nhà Thanh. Lúc đầu là người Pháp xây dựng, mang phong cách châu Âu, khí thế xa hoa. Nơi này đã từng tổ chức yến hội hoa viên của Phổ Nghi.
Thời kỳ dân quốc, nơi này trở thành phủ bộ ngoại giao dân quốc thứ hai, dùng để tiếp đãi các quyền quý quân sự và chính trị của các nước. Sau khi Trung Quốc thành lập, chính phủ tiến hành cải tạo khách sạn thủ đô trở thành nơi tiếp đãi khách nước ngoài.
Bây giờ nhìn từ xa tới, sát bên là kiến trúc năm tầng màu vàng gạo kiểu Âu, nhân viên bảo vệ trước cửa đứng nghiêm ngay thẳng.