[Thập Niên 80] Mẹ Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Của Thiên Tài Phản Diện Trọng Sinh

Chương 42: Chương 42




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đồng chí cảnh sát chìm nói: “Viết bản kiểm điểm đi.”

Kiểm điểm?

Cô ta đi ăn sáng thôi mà còn phải viết kiểm điểm?

Mặt trái xoan mờ mịt: “Tại, tại sao tôi phải viết bản kiểm điểm?”

Mạnh Nghiên Thanh thực sự không ngờ đến, vốn dĩ cô nhìn thấy đồng chí thường phục ở đây thì chỉ muốn chọc giận mặt trái xoan, để cảnh sát chìm dạy cho cô ta một bài học.

Thế mà lại phải viết bản kiểm điểm?

Mạnh Nghiên Thanh án một miếng tào phớ, cúi đầu giả vờ không nghe thấy.

Vương Chiêu Đệ và những người khác rõ ràng là rất phấn khích và bất ngờ, nhưng tất cả lại cúi đầu giả ngốc.

Đồng chí cảnh sát chìm: “Sao vậy? Không muốn đi à?”

Mặt trái xoan thấp thỏm sợ hãi rồi cuối cùng nói: “Được, được…tôi đi.”

Đồng chí mặc đồ thường gật đầu, đưa mặt trái xoan rời khỏi. Trước khi đi vẫn còn dặn dò Mạnh Nghiên Thanh: “Khi gặp sự cố thì hãy bình tĩnh giải quyết. Nếu cô có vấn đề gì thì tìm bộ phận bảo vệ chúng tôi.”

Mạnh Nghiên Thanh mỉm cười gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi, cảm ơn đồng chí!”

Khuôn mặt trái xoan thấp thỏm không yên, thấy đồng chí cảnh sát chìm dịu dàng với Mạnh Nghiên Thanh liền âm thầm trừng mắt nhìn Mạnh Nghiên Thanh một cái.

Cô ta sẽ nhớ kỹ chuyện này, cứ chờ mà xem, cô ta chắc chắn không để yên vụ này đâu!

Tất cả đều đã kết thúc, Mạnh Nghiên Thanh trân quý trả tào phớ về chỗ cũ của nó, nguy hiểm thật, cô suýt chút đã không bảo vệ được rồi.

Ánh mắt của Vương Chiêu Đệ và Trần Quế Châu đã thay đổi hoàn toàn, các cô thực sự ngưỡng mộ và nể phục Mạnh Nghiên Thanh.

“Nghiên Thanh à, cậu giỏi thật đấy, sao lá gan cậu lớn thế hả?”

“Nhân viên phục vụ kia hung dữ thế mà cậu không sợ chút nào ư?”

Mạnh Nghiên Thanh đang thưởng thức món tào phớ ngon tuyệt, cô thở dài: “Tớ cũng phải cảm ơn mọi người đấy, lúc tớ ngồi xuống ăn cơm thì các cậu đều ngồi xuống cùng tớ, đều là nhờ mọi người đã ủng hộ tớ cả. Chúng ta có nhiều người mà cô ta chỉ có một mình thôi cơ mà, chúng ta sợ cô ả làm gì chứ?”

Cô nói như thế khiến mọi người đều cười rộ lên, tất cả đều cảm thấy cực kỳ vui vẻ khi nhận ra rằng mình cũng có giúp đỡ.

Vương Chiêu Đệ vẫn nhìn Mạnh Nghiên Thanh bằng ánh mắt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ: “May mà có cậu đấy, nhân viên phục vụ vừa nãy hung dữ như thế, tớ nhìn cô ta thôi cũng đã sợ chết khiếp rồi chứ đừng nói đến việc nói chuyện với cô ta.”

Nói trắng ra là vì cô ấy mới đến nên chưa biết sâu cạn thế nào, cũng sợ gây rắc rối nên nào dám nói gì.

Mạnh Nghiên Thanh hiểu ý nghĩ của cô ấy nên cũng an ủi: “Thật ra cũng không có gì, đương nhiên ở đây sẽ có quy định riêng của nó, nhưng cho dù quy định có nghiêm khắc đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể ức hiếp người khác như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.