Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chỗ này là nhà ăn, là chỗ để ngồi ăn cơm, nếu như có chỗ ngồi thì tất nhiên là chúng ta có thể ngồi rồi, cần gì phải để ý đến giàu nghèo hay địa vị cao thấp? Chúng ta đến để làm việc chứ không phải làm tôi tớ cho người khác, giờ đâu phải thế hệ cũ mà học trò phải nghe thầy chửi mắng đánh đập chứ?”
Lời nói này được tán thành bởi tất cả mọi người: “Đúng lắm! Chúng ta phải sống thẳng lưng lên!”
Trần Quế Châu nói: “Nếu như chúng ta được chuyển sang làm nhân viên chính thức một cách thuận lợi thì chúng ta sẽ làm một trong tám vị quan to(*) đó, tám vị quan to đấy, nghe oai thật!”
(*) Tám vị quan to: Bắt nguồn từ thời kỳ chiến tranh chống Nhật ở Trung Quốc. Ban đầu nó nói đến những chức vụ: đầu bếp, người chăn nuôi, lính thổi kèn hiệu, nhân viên công vụ, người lao công, thợ cắt tóc, chiến sĩ và chỉ huy. Sau năm 1949, có sự thay đổi về chức danh của các nhóm lao động, tám vị quan to nói đến: người soát vé, tài xế, người đưa thư, người chăm sóc trẻ em, thợ cắt tóc, người phục vụ, người bán hàng và đầu bếp.
Tám vị quan to rất được ưa chuộng, là những nghề nghiệp tốt, bình thường trong những cửa hàng còn có cả quy định “Nhân viên phục vụ không được đánh mắng khách hàng” dành cho họ nữa, nghĩ thế thôi cũng đã thấy nghênh ngang kiêu ngạo cỡ nào!
Nhưng mà các cô đều là cộng tác viên không nằm trong biên chế, mà còn đến khách sạn thủ đô nguy nga lộng lẫy để tiếp đãi khách nước ngoài này nên mới cảm thấy e ngại trong lòng.
Nhưng mà bây giờ Mạnh Nghiên Thanh nói như thế cũng giúp các cô có sức mạnh hơn hẳn. Dù sao là mình cũng đến đây để đi làm mà, nếu như được vào biên chế thì tốt, còn không thì là do không đủ bản lĩnh và may mắn. Đâu đến mức phải chịu sự cáu gắt vô cớ này, phải thẳng lưng mà sống mới được.
Mọi người ăn sáng rồi trò chuyện nên tâm trạng cũng rất tốt, bọn họ lại tiếp tục thảo luận về buổi huấn luyện sắp bắt đầu vào ngày mai, ai ai cũng lo lắng bồn chồn nhưng cũng tràn đầy chờ mong.
Đúng lúc này có một thanh niên đi đến, thấy chỗ các cô ngồi còn một ghế trống nên lễ phép hỏi: “Cho hỏi, tôi có thể ngồi đây được không?”
Nhóm Vương Chiêu Đệ đều giật mình, họ vội vàng gật đầu: “Tất nhiên là được.”
Chỗ ngồi của thanh niên kia trùng hợp lại ở đối diện Mạnh Nghiên Thanh, sau khi hắn ngồi xuống thì cười với Mạnh Nghiên Thanh rồi gật đầu chào hỏi: “Xin chào, tôi là La Chiến Tùng.”
Mạnh Nghiên Thanh nghe thấy cái tên này liền khẽ nhíu mày.
Thế mà hắn đã đến rồi à?
Đây là việc số phận đã sắp xếp rồi phải không?
Cô quan sát người vừa mới đến này.
Đây là một cậu trai rất tuấn tú, hắn để mái tóc húi cua, mặc đồng phục màu xanh dương rất ngay ngắn, trông rất lễ phép và khiêm tốn.
Ngoại hình của hắn rất được lòng người khác, không có bất cứ ai sẽ gây khó dễ với một chàng trai như vậy.