Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Việc mọi thứ có diễn ra theo như cuốn truyện đó hay không thì đối với cô, nó chỉ là sự mờ ảo và không chân thực, những câu chuyện đó đều không quá liên quan tới cô và có hơi phù phiếm.
Nhưng bây giờ khi cô nhìn thấy La Chiến Tùng đang sống sờ sờ trước mặt thì cô mới nhận ra rằng tất cả những chuyện này đều là sự thật.
Một sức mạnh hùng mạnh nào đó sẽ kéo cốt truyện đi đúng hướng với cuốn tiểu thuyết kia.
La Chiến Tùng có ký ức của kiếp trước, hắn biết rất nhiều chuyện ở tương lai mà con trai cô không thể biết được.
Nếu so sánh thì mặc dù con trai cô thông minh vượt trội, nhưng từ nhỏ đã được sống trong sự giàu sang và yêu thương đùm bọc, nên có tính tình rất kiêu căng, một cậu trai như thế tất nhiên không phải là đối thủ của La Chiến Tùng rồi.
Trong lúc cô đang suy nghĩ, La Chiến Tùng và nhóm người Vương Chiêu Đệ đang vừa nói vừa cười. Hắn rất biết cách ăn nói và cũng có khiếu hài hước nên rất nhanh sau đó, cảm giác xa lạ cũng vơi dần đi, mọi người đều cảm thấy rất có thiện cảm với La Chiến Tùng, ai ai cũng cười cười nói nói.
Nhưng đôi khi La Chiến Tùng nhìn thoáng qua Mạnh Nghiên Thanh, trông hắn có vẻ như rất hứng thú với cô, đôi khi lại chuyển câu chuyện sang Mạnh Nghiên Thanh.
Rất rõ ràng là La Chiến Tùng có chút thiện cảm với Mạnh Nghiên Thanh, cũng có chút niềm nở.
Còn Mạnh Nghiên Thanh thì lại giữ nguyên vẻ thản nhiên.
Ở trong mắt Mạnh Nghiên Thanh, tên La Chiến Tùng này vẫn chỉ là một nghé con, vốn chẳng đủ để ngắm. Hắn hoàn toàn kém xa Lục Tự Chương thời niên thiếu, chứ đừng nói đến người này trong tương lai sẽ trở thành kẻ thù của nhà cô.
Dần dần La Chiến Tùng cũng thấy được vẻ xa cách trên khuôn mặt Mạnh Nghiên Thanh. Hắn là nam chính, tương lai hắn có thể làm nên nghiệp lớn nên đương nhiên hắn có ánh mắt biết nhìn người, hắn thấy cô như thế thì cũng không nói gì thêm.
Sau khi ăn cơm xong bọn họ bèn quay về ký túc xá, các cô gái líu lo thảo luận về La Chiến Tùng, các cô đều rất có thiện cảm với La Chiến Tùng.
Mạnh Nghiên Thanh nhìn sự niềm nở của các cô gái bên cạnh, càng có một cảm giác mãnh liệt rằng bánh răng vận mệnh chuẩn bị khởi động rồi.
Cô cũng hiểu rằng bây giờ cô không thể nói gì được.
Mặc dù cô biết đây vốn là những thứ hư ảo, nhưng cô không có bằng chứng nên cũng không thể nói ra được.
Mà với những cô gái này thì đây chỉ là sự ngưỡng mộ thời niên thiếu, nảy sinh tình cảm khi gặp La Chiến Tùng cũng bình thường, bây giờ nếu như cô có giội một xô nước lạnh thì mọi người cũng không ‘lạnh’ xuống liền được.
Chỉ đành phải từ từ, thời cơ rồi cũng sẽ đến mà thôi.
Cô lập tức im lặng thu dọn đồ rồi mang chiếc vòng ngọc bích và một đồng tiền mình có đi đến chùa Hộ Quốc.
***