Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mạnh Nghiên Thanh có chút tình cảm với ngôi chùa Hộ Quốc này. Năm đó, khi cô vừa từ Pháp quay trở về nên chưa quen được cuộc sống ở đây và cảm thấy vô vị, thế là Lục Tự Chương nói rằng anh sẽ dẫn cô đi ra ngoài ăn.
Khi đó trong nhà họ vẫn có bà vú, bà vú dẫn bọn họ đi dạo chơi khắp nơi, đi ăn các món ngon và còn tham gia lễ chùa nữa, trong đó Mạnh Nghiên Thanh thích nhất là lễ chùa ở chùa Hộ Quốc.
Mặc dù lễ chùa này diễn ra vào cuối thời nhà Thanh nhưng vẫn cực kỳ náo nhiệt. Có một câu nói rằng: “Một ngày tiêu xài cả chục triệu, biết bao quý nhân đến nơi đây, hương khói lò đế vương còn vương trên áo” là để nói về nơi đây.
Nhưng tiếc rằng sau đó lại có một cuộc vận động đầy rầm rộ, mọi thứ đều thay đổi, lễ chùa này cũng ngừng hẳn.
Mà bây giờ chùa Hộ Quốc đã được sửa chữa lại vào vài năm trước đây, đi một lúc đã thấy cổng chùa, tượng phật Di Lặc bụng bự có hai dái tai dài đang nở nụ cười với mọi người.
Trước cửa có thợ sửa đường, trông có vẻ là chuẩn bị trải đường xi măng, con phố bên cạnh chùa Hộ Quốc đã có những cửa hàng san sát nhau như rừng, đủ các dạng tạp hóa quà vặt.
Đầu tiên Mạnh Nghiên Thanh đi dọc theo con phố ăn vặt, cô phát hiện ra rằng ở đây có đủ các loại hàng hóa, ít nhất là tốt hơn nhiều so với những năm trước. Có đủ loại hàng niêm phong và bánh nguyên tiêu, như là bánh gạo nếp, bánh quai chèo mật ong, bánh đậu vàng các loại đều có cả, còn có cháo lòng, sữa đậu nành và chè bột mì,... cần cái gì thì có cái đó.
Mùi hương ở đây lan tỏa khắp nơi, có người vừa đi vừa ăn, còn có người thì bưng ly chè bột mì ngồi xổm ở góc đường hút rột rột.
Mạnh Nghiên Thanh cũng muốn ăn.
Buổi sáng khi cô ăn bánh tiêu và tào phớ cũng đã cảm thấy rất hài lòng lắm rồi, thế mà bây giờ nghĩ lại thì thấy mùi vị khi sáng rất nhạt nhẽo. Cô muốn ăn bánh mật tam đao, muốn ăn bánh gạo nếp dẻo, muốn ăn sủi cảo chiên nóng hổi, muốn uống đậu hũ hạnh nhân và cả chè hạt sen nữa.
Ngọt, mặn, thơm, khô, lỏng, đặc, cô muốn ăn tất.
Mạnh Nghiên Thanh chạy vài bước, rất nhanh đã rời khỏi phố ăn vặt bên kia, sau đó cô liền nhìn thấy một vài gian sách và tiệm tạp hóa. Mặc dù đất nước đã thoáng hơn nhưng việc mua bán đồ cổ và ngọc bích vẫn bị quản lý rất chặt chẽ, nên họ thường bán hàng tạp hóa và sách cũ để che mắt người ngoài, chỉ bán cho người trong nghề mà thôi.
May mà Mạnh Nghiên Thanh phiêu bạt mười năm, nghe qua biết bao nhiêu chuyện trên thế gian này nên cô biết rõ đường đi ở trong đó.
Cô vào đại vài cửa hàng, cầm vòng ngọc bích hỏi thử giá, nhưng giá thu mua ở mỗi nơi đều không giống nhau, có người thu giá ba mươi tệ, cũng có người thu năm mươi tệ.