Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mạnh gia đa từng là gia tộc lớn, tổ tiên nhà dòng dõi Nho học, ra khỏi hàn lâm, năm Đồng Trị bỏ quan theo thương, kinh doanh tiệm châu báu đồ ngọc, cũng mở đầu thành lập ngành châu ngọc, cho đến dân quốc, đã thành thời cuộc, dưới trướng cũng từng đầu tư than đá, đường sắt và ngân hàng, có thể nói dân quốc thế gia vọng tộc.
Mạnh gia suy bại là chuyện của cuối thập niên bốn mươi, mà từ hưng thịnh đến suy bại, từ thế gia vọng tộc đến rải rác xung quanh, trong này đương nhiên có rất nhiều phân nhánh về bên cạnh gia tộc, một chi Mạnh gia của bên ngoài tạp viện lớn Quảng Châu này, có hai tầng quan hệ với Mạnh Nghiên Thanh.
Bà nội Mạnh Kiến Hồng là em họ của mẹ Mạnh Nghiên Thanh, đồng thời ông tổ của cô ấy và ông nội của Mạnh Nghiên Thanh là anh em ruột.
Bàn về quan hệ cụ thể thế nào, Mạnh Nghiên Thanh căn bản không rõ để phân tích, song tóm lại mà nói, dựa theo bối phận, cô gái Mạnh Kiến Hồng này gọi cô một tiếng bà cô.
Theo như Mạnh Nghiên Thanh nhớ, cô đã từng gặp Mạnh Kiến Hồng khi còn bé.
Khi đó mình mới mười ba mười bốn tuổi, lúc năm mới Mạnh gia bên ngoài Quảng Châu đi nhà mình thăm bà con, ôm Mạnh Kiến Hông mới mấy tháng.
Mạnh Nghiên Thanh khi đó còn là tiểu thư kiểu cách, tiện tay tháo vòng tay ngọc bích trên cổ tay xuống cho Mạnh Kiến Hồng, nói để đứa bé cầm chơi đi.
Mẹ Mạnh Kiến Hồng khi đó còn rất cảm ơn.
Lúc gặp phải thời gian đặc biệt, Mạnh gia ngày càng không tốt, Mạnh gia bên ngoài Quảng Châu sợ bị liên lụy, không qua lại với nhà cô.
Mạnh Nghiên Thanh không ngờ mình vậy mà trở thành Mạnh Kiến Hồng, đứa bé năm xưa ôm vào lòng.
Giữa lúc mọi người vây xem, cô đi vào trong phòng nhà Mạnh Kiến Hồng, thấy cái gương trên kệ rửa mặt, cô tiến tới nhìn.
Dù sao ba mẹ hai bên có quan hệ họ hàng xa, Mạnh Kiến Hồng này vậy mà lớn lên rất giống cô, chợt nhìn không thể phân biệt được.
Mạnh Nghiên Thanh nhìn vào gương, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, bắt đầu nghĩ tình hình hiện tại.
Mạnh Kiến Hồng nhảy sông tự tử đã chết, cô mượn thân thể của Mạnh Kiến Hồng sống lại, thành Mạnh Kiến Hồng, nói cách khác, mình có thể dùng thân phận của Mạnh Kiến Hồng sống được? Tựa như người bình thường?
Nghĩ tới đây, cô còn chưa cảm thấy quá chân thật, ở trong phòng nhảy vài cái, cảm nhận trọng lượng thân thể.
Cô có thể cảm nhận được mình nặng trịch, không có hơi không để ý thì bay lên.
Nhất thời thấy bếp lò trống bên cạnh, cô lại đưa tay tới sưởi ấm, lúc để sát vào ngòi lửa, cô cảm nhận rõ ràng ngón tay bị hơ lửa đến cảm thấy bỏng.
Lạnh lẽo, nóng bỏng, đau đớn, cảm nhận trọng lượng, máu ấm áp, cùng với cái bóng được ánh mặt trời chiếu xuống, những thứ này cô đều có.
Cô thực sự sống lại.
Mạnh Nghiên Thanh hậu tri hậu giác kích động.
Cô vốn cũng có hơi không cam lòng, có chút tiếc nuối, bây giờ sống lại, cô có thể tới làm lại từ đầu.