[Thập Niên 80] Mẹ Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Của Thiên Tài Phản Diện Trọng Sinh

Chương 18: Chương 18: Vòng tay hạt phỉ thúy (6)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Có người nào giống như mấy người không, con gái lớn như vậy, người ta muốn cưới ai thì cưới người đó, sao có thể để các người ép như vậy!”

“Chúng tôi là hàng xóm đã không nhìn nổi từ lâu rồi, nếu thật sự không được nữa thì chúng tôi sẽ tìm đến đơn vị công tác của các người, xem thử đơn vị của các người nói ra sao!”

Mọi người mồm năm miệng mười cái gì cũng nói, bình thường có những lời e ngại mặt mũi của hàng xóm nên không nói, bây giờ ép đến mức này nên cũng đành chịu, ai ai cũng nói tàn nhẫn.

Nhạc Xảo Vân cũng không ngờ đến vậy mà đã làm cho nhiều người tức giận như thế.

Phải biết tuy rằng bình thường bà ta đanh đá nhưng dù sao cũng ở trong viện phức hợp này, mọi người thường xuyên gặp mặt nhau, cũng không thể quá đáng quá, nếu không quay lại người ta tặng cho một cái ngáng chân, cũng khó mà nói lý lẽ với nhau được.

Nhân cơ hội tổ trưởng Vương nói: “Kiến Hồng à, nghe bác khuyên một câu, có gì thì con cứ nói, con nói rồi đương nhiên bọn bác sẽ làm chủ cho con, con đừng có nghĩ quẩn.”

Nhạc Xảo Vân cũng bị dọa sợ, bà ta chỉ đành gật đầu theo.

Vì thế Mạnh Nghiên Thanh đưa ra yêu cầu: “Căn nhà này của chúng ta tổng cộng có hai phòng, hai người phải chừa ra một phòng để con ở, lại chia thêm ít tiền cho con, không cần nhiều, chỉ một trăm đồng, như vậy bản thân con có thể tự lập gia đình, sau này chúng ta sẽ chia ra.”

Yêu cầu này của cô đề ra, Nhạc Xảo Vân đó đương nhiên không làm, hét lên: “Một trăm đồng? Mày muốn mạng tao à, mày mở miệng ra nói dễ phết nhỉ!”

Mạnh Doanh Châu cũng trừng mắt theo: “Mày nghĩ gì đó, trong nhà có hai căn phòng, bọn tao ở một phòng, em gái mày ở một phòng, mày đương nhiên phải ở lều chống động đất rồi!”

Đồn trưởng ở bên cạnh nghe xong liền nhăn mày: “Mấy người này bị sao thế, làm gì có ai để một cô gái ở trong lều chống động đất chứ, không thể tưởng tượng nổi!”

Mạnh Nghiên Thanh thật ra còn có dự tính khác, đương nhiên cô không cần một căn phòng, ở đây làm hàng xóm với bọn họ không phải khiến bản thân khó chịu hơn sao? Cô cũng không giữ lấy căn phòng này, còn về phần một trăm đồng, đánh chết cặp vợ chồng này bọn họ cũng không thể nào nhả ra.

Cô giương đông kích tây, đưa ra yêu cầu bọn họ chắc chắn sẽ không đồng ý, lùi lại một bước, các bác tổ dân phố làm người hòa giảng, từ từ trung hoà, vậy đã gần như thành công rồi.

Hai bên thương lượng không thành công, tổ dân phố thấy vậy lại khuyên hai bên, tình ý sâu xa.

Cuối cùng Mạnh Nghiên Thành đưa ra yêu cầu thật sự của bản thân: “Con không cần phòng cũng được, vậy con muốn hai người viết một tờ giấy, cứ viết con đã chết một lần và cũng đã trả ân, sau này hai người gặp phải chuyện gì thì cũng không còn liên quan đến con, con không có năng lực cũng không có nghĩa vụ quản hai người điều gì nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.