Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhạc Xảo Vân: “Các người còn muốn như thế nào nữa, tiền tôi cũng đưa rồi, tôi lỗ vốn to rồi!”
Mạnh Nghiên Thanh nghe thấy bọn họ nói những điều này, thật ra cũng chẳng muốn tốn nước bọt.
Mạnh Kiến Hồng chết rồi, cô dùng cơ thể của Mạnh Kiến Hồng nên rất biết ơn Mạnh Kiến Hồng. Sau này cô có năng lực thì đương nhiên sẽ đốt giấy lập mộ thờ cúng, nhưng là gia đình này ép chết Mạnh Kiến Hồng, cô không có nợ gia đình này cả.
Cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi bọn họ, với lại muốn hoàn toàn phủi sạch mối quan hệ.
Vì vậy Mạnh Nghiên Thanh lui đến nơi chân tường, sau đó mới nhìn mọi người nói: “Tổ trưởng Vương, hi vọng mọi người có thể lấy lại công bằng cho con, nếu không thì con sẽ sống không bằng chết, thà đưa luôn cái mạng này của con đi còn hơn, ít ra cũng có được sự trong sạch.”
Tổ trưởng Vương đó nhanh chóng nói: “Kiến Hồng à, có gì thì từ từ nói, cháu đừng làm loạn nữa, chúng ta nói chuyện đàng hoàng, cháu bỏ xuống trước đã.”
Nhạc Xảo Vân cười lạnh: “Được, đừng diễn nữa, bọn họ đều đã đi rồi, mày còn cầm dao làm gì nữa!”
Mạnh Nghiên Thanh lại nói: “Hôm nay, ở trước mặt các hàng xóm, con còn có lời muốn nói.”
Giọng nói của cô rõ ràng, nghe đến mọi người đều nhìn qua.
Mạnh Nghiên Thanh thu hút toàn bộ sự chú ý, lúc này mới nói: “Xã hội cũ độc ác là xã hội ăn thịt người, có thể ép chết người đang sống, mặc dù bây giờ là xã hội mới rồi nhưng kết quả thì sao, cháu xém chút nữa bị ép đi chết. Bây giờ mọi người cũng biết Mạnh Kiến Hồng cháu là người đã chết qua một lần, cháu đã chết một lần, nhưng mà Na Tra lóc xương trả cha lóc thịt trả mẹ, chết để báo ân, cháu mạng lớn không chết, đó là phúc của bản thân cháu, bây giờ mạng của cháu là của chính cháu thôi.”
Cô nói rất rõ ràng và mạnh mẽ, các bà các thím hàng xóm đều lần lượt đồng ý.
Mạnh Nghiên Thanh lúc này mới tiếp tục nói: “Cháu dạo qua quỷ môn quan một chuyến, là người đã nhìn thấy tiểu quỷ, nhìn thấy Diêm La. Sống lại một kiếp, cháu yêu cầu sống một cuộc đời rõ ràng, đường hoàng, không còn bị người khác ức hiếp, vì vậy xin các vị làm chủ cho Mạnh Kiến Hồng cháu, cần phải trả lại công bằng cho cháu. Nếu không thì cháu trực tiếp chết ở đây, máu bắn năm bước, vẩy vào bức tường cũ này, để mọi người ngày nào cũng gặp ác mộng, để mọi người vĩnh viễn ghi nhớ, ở đây có một cô gái trẻ tuổi bị mọi người ép chết.”
Cô nói ra lời này, đừng nói tổ trưởng Vương, đừng nói Nhạc Xảo Vân, ngay cả hàng xóm xung quanh ai ai cũng đều dọa sợ không nhẹ.
Nhà phức hợp này mọi người đã ở bao nhiêu năm, ngày nào cũng lui tới, cô nói đáng sợ như vậy thì ai mà không bị dọa chứ!
Mọi người nhanh chóng tiến lên dỗ dành, cũng có người nhanh chóng khuyên Mạnh Doanh Châu và Nhạc Xảo Vân, để bọn họ đừng luôn ép con gái.