Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đồn trưởng cũng không nhìn tiếp nổi nữa, không thể ép con gái nhà người ta ở ngay trước mặt bọn họ chứ?
Tất nhiên là Mạnh Nghiên Thanh không dễ dàng lùi bước như vậy, cô lớn tiếng nói: “Nếu như tôi không chết thì cha mẹ sẽ phải trả tiền lại cho người ta, vậy thì tôi đã bất hiếu rồi, một đứa con bất hiếu như tôi thì sống làm gì nữa chứ?”
Vừa nói dứt lời, cô đã kề sát con dao vào cổ mình.
Lúc này Nhạc Xảo Vân và Mạnh Doanh Châu đều bị dọa, bọn họ không ngờ một Mạnh Kiến Hồng luôn luôn hèn nhát như thế lại làm thật, còn Mạnh Thành Tú đứng bên cạnh càng nhăn mày hơn, sao cô chị hờ này của cô ta lại bỗng nhiên lợi hại như thế?
Mà người mua minh hôn thấy cảnh này cũng trợn tròn mắt.
Người chết sống lại, đương nhiên bọn họ không có cách khác, chẳng quan nhân cơ hội gây nhau, muốn đòi lại tiền, tốt xấu gì cũng có chút bồi thường, như vậy cũng xem như không quá thiệt thòi.
Nhưng bây giờ cô gái này trông có vẻ là một người rất cứng cỏi, lỡ như thật sự xảy ra án mạng, e rằng bọn họ cũng không thoát khỏi việc bị liên lụy.
Tổ trưởng Vương nhìn thấy cảnh này, một đám người rõ ràng bị cô gái trẻ tuổi này trấn áp.
Bà ấy nhanh chóng đưa mắt ra hiệu với mấy đồng nghiệp tổ dân phố, vì thế mọi người xông lên giảng hoà, khuyên được thì khuyên, hù được thì hù, nói cũng vừa dỗ vừa gạt, khiến cho hai vợ chồng Nhạc Xảo Vân đưa tiền ra, nhanh chóng trả cho người ta.
Người nhà mua minh hôn cũng không còn cách nào khác, nhanh chóng lấy tiền rồi đi, con gái nhà này quá đáng sợ, thật sự không dễ chọc.
Đương nhiên Nhạc Xảo Vân keo kiệt không muốn đưa, do dự suy nghĩ mãi, đồn trưởng đứng bên cạnh nổi giận: “Còn không đưa tiền cho người ta nữa thì bắt hết các người đi, đây là bọn buôn người!”
Đồn trưởng hù doạ như vậy nên Nhạc Xảo Vân cũng sợ rồi, nhanh chóng thương lượng với Mạnh Doanh Châu gom tiền, trả cho người mua minh hôn.
Phía mua minh hôn lấy được tiền nên vội chuồn trước, bọn họ không muốn gặp phiền phức gì nữa đâu.
Đợi đối phương vừa đi, lòng của Nhạc Xảo Vân đau không thôi, nhìn Mạnh Nghiên Thanh nữa, đương nhiên hận đến nghiến răng: “Nha đầu chết tiệt, đồ sao chổi nhà mày, uổng công giày vò người ta!”
Bà ta thở hổn hển, xông qua muốn tát cho Mạnh Nghiên Thanh một bạt tai.
Nhưng mấy người tổ dân phố sao cho bà ta đánh được, bọn họ nhanh chóng ngăn cản, mấy người của sở cảnh sát tiến lên ngăn cản bà ta lại.
Mọi chuyện đã đến mức này, đâm lao thì phải theo lao, ai đánh đá hơn đều rõ hết, lúc này làm việc thì phải mềm nắn rắn buông.
Tổ trưởng Vương trực tiếp chỉ vào mũi của bà ta nói: “Đã là thời đại gì rồi, con gái nhà bà cũng không phải là con nít, con bé đã là cô gái mười chín tuổi rồi, sao có thể để bà tuỳ tiện đánh như thế được. Chúng tôi không nhìn thấy thì thôi, nếu chúng tôi đã nhìn thấy rồi mà còn không quản thì là sự thất trách của chúng tôi.”