[Thập Niên 80] Mẹ Vai Ác Hàng Ngày Nuôi Con

Chương 26: Chương 26: Bánh bao bán thế nào




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thời gian từ từ trôi, trời cũng sáng dần lên.

Ngã tư đường vốn dĩ không có một bóng người từ từ có người lai vãng.

Lúc này, mùi thơm bánh bao cũng bay từ trong lồng hấp ra.

Chỉ cần ngửi thấy Khương Nhiễm đã biết bánh bao hấp xong rồi.

Cô quan sát những người đi đường, quay đầu nói với Bùi Dương: “Mở nắp nồi cháo ra.”

Bùi Dương không chắc chắn, nhưng vẫn nhấc nắp ra.

Sau khi nắp được mở ra, mùi thơm của cháo còn nồng đậm hơn nữa.

Buổi sáng vẫn có gió, từng đợt gió thổi qua đẩy hương thơm bánh bao và cháo ra xa hơn.

Có người ngửi được mùi bèn nhìn về phía này.

Người thì nhìn một cái rồi đi, cũng có người đi về phía này.

Người đầu tiên xuất hiện là một người đàn ông đeo mắt kính, thoạt trông hơn ba mươi, nhã nhặn lịch sự.

Đầu xuân, trời còn se lạnh, người này lại mặc tây trang, bên ngoài khoác thêm một cái áo màu đen.

Chỉ nhìn kiểu ăn mặc này thôi đã biết chắc đây là người không thiếu tiền.

Khương Nhiễm nhanh chóng quan sát người đàn ông rồi vội vã bắt chuyện: “Anh mua bánh bao hay cháo?”

Thật ra, trong lời này, Khương Nhiễm cũng dùng một chút kỹ xảo.

Cô chỉ cho người đàn ông hai lựa chọn, hệt như người này chỉ có hai đường đi.

Thật ra anh ta vẫn còn lựa chọn thứ ba, đó là không mua gì cả.

Người đàn ông hít sâu một hơi, lúc này mới hỏi: “Bánh bao là nhân gì? Bán thế nào?”

“Thịt heo trộn miến, năm đồng một cái.”

Với cái giá này, Khương Nhiễm đã tính toán cẩn thận.

Hôm nay cô dùng tất cả bốn cân thịt, là một tệ tám hào. Mặc dù hành, gừng và miến là ở nhà, nhưng có thể tính tạm, xem như là hai hào.

Gia vị các loại, hẳn cũng chỉ chừng một hào.

Một cân bột là một hào năm, hôm nay dùng khoảng bốn cân, vậy là sáu hào.

Cộng những thứ này lại, tổng cộng bánh bao ra tiền là hai đồng bảy.

Một cái bánh bao có giá năm đồng, mười cái là năm mươi đồng.

Vậy nếu bán hết một nồi tám mươi cái này sẽ được bốn tệ.

Chỉ cần bán được một nồi thì hôm nay đã lời to.

Trong lòng Khương Nhiễm cẩn thận tính toán đâu ra đấy, còn người đàn ông, sau một hồi im lặng, mới mở miệng lần nữa.

“Tôi có thể xem thử bánh không?”

“Vậy có gì mà không được.”

Nói xong, Khương Nhiễm bèn giở nắp lồng lên.

Sau khi nắp được giở, một luồng khí nóng phả vào mặt. Khương Nhiễm lại như không cảm giác được gì, dùng tay kia phẩy nhẹ, quạt cho khí tan đi để người đàn ông có thể nhìn rõ hơn một chút.

Chỉ thấy, trong cái lồng, bánh bao cái nào cái nấy trắng trắng tròn tròn, được bày biện cực chỉnh tề.

Mấy cái bánh đều có kích thước tương tự nhau, bên trên nhìn như hoa nở. Vì đứng gần, người đàn ông có thể ngửi thấy mùi bột, cũng ngửi được mùi thịt.

Sau khi ngửi xong mùi, người đàn ông ban nãy còn do dự đã nói ngay: “Lấy trước cho tôi một cái.”

Khương Nhiễm nghe vậy không hề chần chừ, một tay cầm cái mâm trúc lên, tay kia cầm lấy đũa, gắp một cái bánh bao đặt lên mâm.

Nhìn thấy động tác của Khương Nhiễm, người đàn ông gật đầu tán thưởng.

Trước chưa nói mùi vị bánh bao ra sao, nhưng người làm bánh này thích sạch sẽ, nhìn thôi cũng đã khiến người ta thoải mái.

Người đàn ông nhận lấy mâm, nhìn chằm chằm cái bánh một hồi rồi mới cầm lên cắn.

Bánh bao da mỏng nhân nhiều, vừa cắn vào đã chạm tới thịt.

Nhai sơ qua mấy cái, người đàn ông lập tức phát hiện ra điểm đặc biệt, bèn từ từ nhai chậm lại, còn cúi đầu nhìn, rồi nở nụ cười.

Bánh bao này không hề giống với những cái bánh mà người khác làm, nhân được trộn lung tung, không có hương vị gì đáng nói.

Thịt trong bánh bao này đều được thái nhỏ, nạt mỡ hợp lý, khiến người ta có thể nhìn ra đây là loại thịt ba chỉ thượng hạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.