[Thập Niên 80] Mẹ Vai Ác Hàng Ngày Nuôi Con

Chương 27: Chương 27: Bán đắt như tôm tươi




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bánh bao không chỉ dùng để lót dạ, mà hương vị cũng rất quan trọng.

Người đàn ông lại nhai mấy lần nữa, đầu đã gật gù không biết bao lần.

“Ăn ngon, bánh bao này của cô không tệ, lấy cho tôi mười cái. Phải rồi, tôi có thể mượn cái mâm này của cô dùng một lát không? Lát nữa tôi trả lại cho cô, nếu không... tôi sẽ không lấy bánh đâu!”

Nói xong câu cuối, người đàn ông còn cười ngại ngùng với Khương Nhiễm.

“Dùng đi, cứ dùng thỏa thích!”

Khương Nhiễm lập tức bắt đầu gắp bánh.

Vì mâm trúc không đủ lớn, một cái chỉ có thể đặt năm cái bánh bao, nên Khương Nhiễm đã dùng hai mâm.

Người đàn ông vừa định trả tiền lại chú ý đến món cháo ở bên cạnh.

Lửa ninh cháo đã tới già, dầu gạo đã thấp thoáng, gạo cũng nở ra.

Lại thêm từng quả, từng quả táo đỏ mượt mà lặn lặn ngụp ngụp bên trong, trông cực kỳ đẹp.

Người đàn ông nhìn mà hai mắt sáng rực: “Cháo này bán làm sao?”

Giá nguyên liệu cháo thấp hơn, nên giá cũng thấp hơn.

“Một đồng một bát.”

Người đàn ông tỏ rõ là mình thích, nhưng lại không cách nào mang đi được.

Khương Nhiễm suy nghĩ rồi chỉ Bùi Dương bảo: “Chi bằng để em ấy theo anh một chuyến, nếu trong nhà các anh có nồi...”

Không đợi Khương Nhiễm nói xong, người đàn ông đã hiểu ý cô, lập tức đồng ý.

“Cho tôi năm bát cháo, tính thêm mười cái bánh bao này nữa, tổng cộng là năm tệ năm.”

Người đàn ông nói rồi trả tiền, một tờ năm tệ và năm đồng xu.

Khương Nhiễm nhận lấy tiền, lại mở cái hộp bên cạnh ra bỏ vào.

Trong cái hộp rỗng nhiều thêm năm tệ năm đồng, trông vào cũng khiến người ta thấy vui.

Không cần Khương Nhiễm nói, Bùi Dương đã đi lên trước, bưng một mâm bánh bao rồi đi cùng người đàn ông.

Mắt thấy hai người đi xa, lúc này Bùi San San mới nhìn về phía Khương Nhiễm với khuôn mặt hưng phấn.

Bấy giờ Bùi San San có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không hề có cơ hội mở miệng.

Bởi lẽ, ngay lúc này, lại có người xuất hiện.

Ban nãy Khương Nhiễm cũng đã chú ý đến mấy người này.

Bọn họ đứng ở cách đó không xa, vẫn luôn ngó chừng bên này.

Hiển nhiên là họ muốn xem thử tình huống.

Người đàn ông mua nhiều túi như vậy mang đi, tất nhiên là bánh bao này ăn ngon.

Nếu đã ngon rồi vậy họ còn chờ gì nữa?

Những người này trẻ có, già có, nữ có, nam có, số lượng bánh bao mỗi người mua cũng không giống nhau.

Có người thì ăn thẳng luôn tại đây, ăn bánh xong còn mua một bát cháo.

Người ăn nhiều thì hai cái bánh, một bát cháo.

Người ăn ít chút thì một cái bánh, một bát cháo.

Họ tốn chừng vài đồng, hoặc một tệ, là có thể ăn xong một bữa điểm tâm ngon lành,

Khương Nhiễm và Bùi San San đều bận bịu. Khương Nhiễm thì gắp bánh, múc cháo, còn Bùi San San thu tiền.

Hai người bận bịu đến mức căn bản không có thời gian tán gẫu.

Vừa lúc đó, Bùi Dương đã cầm một cái nồi về.

Thấy bên này có nhiều người vây quanh như vậy, Bùi Dương bèn hơi sửng sốt.

Khương Nhiễm lấy thẳng nổi qua, múc vào trong một lượng năm bát cháo, lại múc thêm năm phần táo đỏ.

“Đừng ngây ra nửa, mau đi đưa qua rồi về.” Khương Nhiễm nói với Bùi Dương.

Bùi Dương cũng đã nhìn ra bên này bề bộn nhiều việc, thành ra không dám trì hoãn thời gian thêm nữa, bưng lấy nồi rồi chạy.

Lần này Bùi Dường đã về nhanh hơn.

Cậu về rồi, Khương Nhiễm bèn rửa tay, bắt đầu gói bánh, Bùi Dương và Bùi San San cứ dựa theo sắp xếp của cô trước đó mà làm việc.

Lúc mới bắt đầu, hai người luống cuống tay chân một hồi.

Tuy nhiên, chẳng mấy chốc, cả hai đã phối hợp rất khá.

Một mình Khương Nhiễm cán bột, cán được hai mươi cái thì dừng, gói xong cô bỏ bánh bao vào trong lồng rồi đậy nắp lại mang đi hấp.

Bánh chín rồi cô sẽ mang lên trên, vừa giữ ấm được vừa dễ để gắp, cũng không làm lỡ bánh bao được hấp ở dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.