Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bấy giờ vừa vội lên là họ không sao dừng được.
Lúc mới bắt đầu, người đến mua bánh bao và cháo đều là người trưởng thành hoặc một số người già đã hơi có tuổi.
Về sau thì đa phần là học sinh.
Mãi đến khi trời sáng choang, bấy giờ bánh bao và cháo của họ đã bán xong.
Bán sạch hết rồi, cuối cùng ba người cũng thở phào.
Vội vội vàng vàng đến bây giờ, tất nhiên đến cả một ngụm nước ba người cũng chưa uống, chớ nói gì đến ăn cái gì.
Tuy là vừa mệt vừa đói, nhưng khuôn mặt Bùi San San lẫn Bùi Dương đều hưng phấn, mắt cả hai đều nhìn Khương Nhiễm không chớp lấy.
Rõ là bọn họ có chuyện muốn hỏi, nhưng lại không hề mở miệng, biểu cảm là muốn nói lại thôi, nhìn Khương Nhiễm cực kỳ muốn cười.
Khương Nhiễm lấy một cái mâm tre từ trong ngăn kéo bàn ra, bên trên rõ có ba cái bánh bao.
Bánh bao đã nguội, cô giở nắp lồng hấp ra bỏ vào.
“Đây là bánh chị làm xong từ trước, hấp lại chút rồi chúng ta lót dạ, về nhà rồi lại ăn một bữa đã đời.”
Từ lúc bán bánh sáng sớm, nhìn dáng vẻ phấn chấn của mọi người lúc thưởng thức, thật ra Bùi San San và Bùi Dương đã cực kỳ tò mò, rằng rốt cuộc bánh bao này có mùi vị như thế nào.
Nhưng bọn họ cũng biết đây là vật để bán kiếm tiền, nên dù có muốn ăn cũng không nói ra.
Chỉ là, bọn họ thật sự không ngờ, Khương Nhiễm lại có thể chừa lại trước ba cái bánh bao.
Trong lồng hấp vẫn còn nóng hổi, bánh bao vừa được bỏ vào chưa lâu đã như mới, lúc nắm vào tay còn hơi phỏng da.
Họ cắn một miếng vào, mùi thịt đầy cả miệng, cái loại cảm giác thỏa mãn này khiến họ thấy như ăn bất kỳ món gì khác đều không so sánh được.
Bánh bao Khương Nhiễm gói rất lớn, mỗi cái đều phải to bằng quả đấm của đàn ông trưởng thành.
Nhưng ba người đã mệt mỏi từ sáng, lượng cơm ăn vốn dĩ cũng đều không nhỏ, nên nuốt một cái bánh bao vào cũng chỉ hơi đệm bụng mà thôi.
Chép miệng nhấm nháp dư vị còn đọng bên trong, Bùi San San nở một nụ cười tươi rói với Khương Nhiễm: “Ăn ngon thật!”
Khươn Nhiễm tán thành gật đầu: “Đúng thật là ngon!”
Cũng không biết có phải ảo giác không, nhưng Khương Nhiễm luôn thấy như tài nấu nướng của mình có chút thay đổi.
Món ăn cô làm ra vẫn ngon như cũ, nhưng sau khi ăn vào miệng rồi thì nó không chỉ đơn giản là ngon, mà còn khiến người ăn nảy sinh một loại cảm giác thỏa mãn và hạng phúc.
Tuy nhiên, suy nghĩ này cũng chỉ xuất hiện trong đầu một chút đã bị Khương Nhiễm ném sang một bên.
Những thứ này đều không quan trọng, quan trọng nhất là bọn họ phải mau chóng dọn dẹp đồ đạc về nhà.
Lửa trong lò đã tắt, họ đặt hết đồ đạc lên xe, bấy giờ mới lên đường về nhà.
May mày mỗi người bọn họ đã ăn một cái bánh bao, lúc này mới có sức để chạy về nhà.
Vừa về tới cửa, họ đã thấy Vương Thúy Lan đi từ trong sân ra đón.
Thấy ba người đã về bình an vô sự, Vương Thúy Lan thở đánh phào một hơi: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi.”
Bùi San San hưng phấn chạy lên trước, ôm lấy cánh tay Vương Thúy Lan: “Mẹ ơi, hôm nay chúng ta đã bán hết tất cả bánh bao và cháo được chuẩn bị!”
“Bán hết thì tốt, bán hết thì tốt, bán hết... bán hết rồi?”
Vương Thúy Lan trợn tròn mắt, nhìn Bùi San San mà không tin được: “Bán hết thật rồi á?
“Tất nhiên rồi, con còn lừa mẹ được à? Tiều đều ở.... hết trong hộp này này!”
Bùi San San nói, nhìn về phía Khương Nhiễm.
Buôn bán xong xuôi rồi, về đến nhà, chuyện hạnh phúc nhất là gì?
Đó tất nhiên là đếm tiền.
Tuy trước đây Khương Nhiễm chưa từng kinh doanh gì, nhưng cũng rõ ràng chuyện này.
Cô huơ lắc cái hộp, nói với mọi người trong sân: “Đi thôi, vào nhà!”
Mọi người bèn theo Khương Nhiễm vào trong, ngồi vây lấy bàn.