Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lần đầu họ hấp tám mươi cái, về sau lần lượt cũng hấp thêm được tám mươi ba.
Khương Nhiễm để lại ba cái, tổng cộng họ đã bán một trăm sáu mươi cái.
Một cánh bánh bao năm đồng tiền, tổng cộng được tám tệ.
Cháo một đồng một bát, tổng cộng là năm mươi bát, vậy là năm tệ.
Trừ tiền nguyên liệu ra thì tổng cộng hôm nay họ đã lời được năm đồng bảy hào.
Không nên xem thường năm đồng bảy này, phải biết rằng công nhân đi làm trong xưởng một tháng thường chỉ được ba, bốn mươi đồng.
Bọn họ bán một ngày đã lời năm đồng bảy, vậy một tháng là một trăm năm mươi ba đồng, được tới bốn, năm tháng tiền lương của người ta.
Đây là phần ước tính trung bình.
Chỉ cần kinh doanh không tệ, sau này họ vẫn còn có thể tăng số lượng bánh bao và cháo.
Hơn nữa, bấy nhiêu chỉ là buổi sáng.
Đối với Khương Nhiễm mà nói, chuyện tính toán đơn giản như vậy chỉ là trò trong nửa phút.
Sau khi cô tính xong, phát hiện ra những người khác trong nhà họ Bùi vẫn còn đang lọ mọ tính từng đồng một, bèn dứt khoát đứng dậy đi vào bếp.
Cô đói cả sáng rồi, một cái bánh bao căn bản không đủ lót dạ, cô vẫn muốn ăn thêm gì đó!
Sau khi đi vào bếp, Khương Nhiễm phát hiện ra trong nồi còn cháo, trứng gà luộc, khoai tây sợi xào, rồi bánh nướng.
Tuy là đơn giản nhưng để no bụng không thành vấn đề.
Khương Nhiễm bưng hết thức ăn ra, loại này đến loại khác, mang lên nhà chính.
Cô đặt hết xuống xong, chuẩn bị ăn thì mấy người nhà họ Bùi mới hồi hồn lại từ trong cuộc hưng phấn sau đếm tiền.
“Xem mẹ này, để lại cơm cho mấy đứa mà quên nói mất!” Vương Thúy Lan bảo, lại vội hỏi một câu: “Mấy đứa đã ăn chưa?”
Bùi Dương lắc đầu: “Tụi con vẫn luôn bận bịu, xong xuôi thì mỗi người ăn được một cái bánh bao.”
Vừa ngay thấy lời này của Bùi Dương, Vương Thúy Lan lập tức thấy xót.
Chẳng trách họ có thể kiếm được nhiều như vậy, thì ra đã bận đến mức cơm cũng chưa ăn được bao.
“Vậy mấy đứa mau ăn đi, có gì đợi ăn xong lại nói.”
Bùi Dương và Bùi San San cũng thật sự đói bụng, mỗi người bèn cầm lấy một cái bánh bột ngô ăn ngấu nghiến.
Trong bát tổng cộng có ba quả trứng gà luộc, Khương Nhiễm ăn một quả rồi không ăn nữa.
Vương Thúy Lan nhìn mấy lần, bấy giờ mới nói: “Mau ăn đi, của con cả đấy.”
Khương Nhiễm đang gắp khoai tây sợi nghe vậy cũng dừng động tác lại.
Được rồi, cô cứ quên là trước đây nguyên chủ 'bá đạo' đến mức nào.
Để không quá 'phá vỡ' hình tượng, Khương Nhiễm không hề ngẩng lên: “Con chỉ ăn một thôi, không muốn ăn nữa, mọi người ăn đi.”
'Mọi người' này là nói Bùi Dương và Bùi San San.
Bùi Dương và Bùi San San đã ăn được phần bánh bao Khương Nhiễm chừa cho, nên bây giờ độ chấp nhận đối với trứng gà Khương Nhiễm lại chia cho bèn cao hơn một chút.
Nhưng độ chấp nhận của Vương Thúy Lan và Bùi Bảo Sơn lại không cao như vậy.
Hai người khiếp sợ nhìn Khương Nhiễm, biểu cảm cực kỳ xoắn xuýt.
Sau khi ăn xong, không đợi động tác của ba người Khương Nhiễm, Vương Thúy Lan đã vội vã dọn dẹp bát đũa.
Khương Nhiễm cũng không có ý cướp việc của bà ấy.
“Mọi người cảm thấy buôn bán hôm nay thế nào?”
Bùi Dương gật đầu: “Được ạ.”
Bùi San San phụ họa: “Cực kỳ tốt!”
“Vậy sau này ngày nào các em cũng thức dậy giờ này, cùng đi bán hàng với chị. Các em có sẵn lòng không?”
“Sẵn lòng!”
“Cực kỳ sẵn lòng!”
Khương Nhiễm nhìn cả hai hài lòng: “Đồng ý là được. Bùi Dương, em theo ra đồng làm việc đi, trưa này về sớm một chút, chúng ta còn phải vào thị trấn chuyến nữa. San San, em theo chị vào nhà bếp.”
Hai người nghe thấy Khương Nhiễm bảo vậy đều có hơi không hiểu.
“Buổi trưa cũng phải đi bán bánh bao ạ?” Bùi San San hỏi.
“Không phải, buổi trưa bán cái khác.”