Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bùi San San vốn định ở lại đây giúp đỡ một tay nhưng lại bị Vương Thúy Lan từ chối.
“Ba người là đủ rồi, cày bừa vụ xuân cũng hòm hòm rồi, hai ngày nữa là xong, con về nhà giúp chị dâu chuẩn bị đồ ăn bán buổi trưa đi.”
Nếu như Bùi San San không về thì Khương Nhiễm sẽ phải chuẩn bị đồ ăn một mình.
Những thứ cần chuẩn bị lại rất nhiều, một mình Khương Nhiễm sẽ không làm xuể.
Nghe Vương Thúy Lan nói thế, Bùi San San cũng không nói thêm nữa mà đi theo Khương Nhiễm về nhà.
Trong nồi vẫn còn thức ăn và cháo, vẫn còn nóng.
Sau khi hai người cơm nước xong xuôi, cũng không nghỉ ngơi mà lập tức bắt tay chuẩn bị đồ ăn cần dùng cho buổi trưa.
Những thứ khác thì có thể từ từ nhưng khâu nhục cần phải nấu trước.
Nếu như lỡ dở thời gian, khâu nhục không đủ lửa vậy thì sẽ không còn ngon nữa.
Sau khi nấu khâu nhục thì mới được nghỉ ngơi một lát.
Nhưng cũng chỉ một lát thôi.
Cắt sợi, trộn thức ăn, nấu cơm.
Còn phải rửa sạch nồi niêu bát đũa ban nãy mang về nữa.
Bùi San San còn phải dành thời gian ra quét nhà, giặt quần áo.
Cả một buổi sáng, hai người đều luôn chân luôn tay.
Đến khi hai người chuẩn bị đồ ăn gần xong thì Bùi Dương mới về.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên ba người hợp tác với nhau, hợp tác thì ngày càng ăn ý, cũng không cần nói nhiều mà việc ai người nấy làm tốt là được rồi.
Lần này Khương Nhiễm, Bùi Dương và Bùi San San ở nhà ăn cơm trước, rồi để phần cơm canh cho Bùi Bảo Sơn và Vương Thúy Lan ở trong nồi.
Trước khi đi Khương Nhiễm còn mang theo cả bột mỳ và táo đỏ.
Bùi Dương và Bùi San San đều không biết Khương Nhiễm định làm gì, nhưng họ đều ăn ý không lên tiếng hỏi cô.
Lúc ba người đi qua ruộng, Khương Nhiễm nói một tiếng với Bùi Bảo Sơn và Vương Thúy Lan, bảo chiều nay mình đón Bùi Cảnh xong sẽ về, bảo bọn họ không cần lo lắng.
Lần này lên thị trấn Khương Nhiễm còn mang theo cả đồng hồ.
Có đồng hồ rồi, đúng là tiện hơn rất nhiều.
Lúc bọn họ đến nơi bày bán thì mới mười một giờ.
Nhưng khi họ vừa mới bày biện đồ xong thì đã có người lục tục tới mua rồi.
Lúc Khương Nhiễm bận rộn, cô cũng quên mất xem giờ.
Từ mười giờ đến mười hai giờ, đó là lúc bận rộn nhất.
Sau mười hai rưỡi thì sẽ không còn bận rộn nữa.
Một lúc sau đồ ăn của bọn họ đều được bán sạch.
Lúc này mới một giờ, Bùi Cảnh tan học lúc bốn giờ bốn mươi phút, Bùi San San hơi thắc mắc, hơn ba tiếng còn lại bọn họ sẽ làm gì.
Cô ấy còn chưa thắc mắc được lâu thì Khương Nhiễm đã giải thích cho cô ấy hiểu.
Lúc đến đây bọn họ có mang theo hai thùng nước sạch, rửa sạch sẽ nồi và bát đũa xong, thu dọn xong xuôi, lúc này Khương Nhiễm mới bỏ táo đỏ ra rửa sạch một lượt sau đó dùng kéo cắt nhỏ thành từng miếng rồi bỏ sang bên cạnh lát nữa dùng.
Đổ thêm bột mỳ vào trong chậu bột thêm bột cũ vào, sau đó đổ táo đỏ đã được cắt nhỏ vào trong rồi dùng nước đường đỏ để nhào bột.
Bột này giống với bột làm màn thầu, cần phải để mềm hơn chút mới được.
Nhào bột được rồi thì đậy tấm vải lên cho nó nghỉ một tiếng.
Bùi San San và Bùi Dương nhìn Khương Nhiễm bận rộn, cho đến lúc Khương Nhiễm nghỉ tay họ mới nhỏ giọng hỏi Khương Nhiễm định làm gì.
“Bánh táo hấp.”
Ngày trước Khương Nhiễm định sẽ bán hàng buổi tối.
Nhưng sau khi bắt tay vào làm cô mới phát hiện ra buôn bán buổi tối không thiết thực cho lắm.
Nhưng bây giờ ngẫm lại, không thể bán cái khác nhưng làm bánh táo hấp hoặc mấy đồ điểm tâm nho nhỏ để bán cũng được.
Vừa hay không thể lãng phí thời gian buổi chiều, đợi sau khi bán xong còn tiện thể đón Bùi Cảnh về nhà nữa.