Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khương Nhiễm trở về phòng của mình, đi tới cái bàn bên cửa sổ rồi ngồi xuống.
Trên bàn có một cái gương nhựa màu đỏ, mặt sau có dán hình của một ngôi sao nữ Hồng Kông thời xưa.
Khương Nhiễm nhìn mặt sau một lúc rồi mới lật gương lại định xem bộ dạng hiện tại của mình.
Cái gương này là của nguyên chủ mua, nhưng nguyên chủ lại chưa từng soi bao giờ.
Khương Nhiễm có được ký ức của nguyên chủ nhưng vẫn không rõ mặt mũi hiện tại của mình.
Nhóc con Bùi Cảnh đó đẹp đến vậy chắc chắn là vì di truyền tốt, cô thân là mẹ thì chắc sẽ không tệ lắm nhỉ?
Khương Nhiễm thầm nghĩ như thế trong lòng, và rồi đã trông thấy bản thân mình trong gương.
Một gương mặt to béo bóng dầu, trên mặt còn đầy mụn.
Bởi vì thịt trên mặt quá nhiều nên ngũ quan dồn thành một đống.
Đôi mắt híp dài, mũi nhỏ, chẳng thấy sống mũi đâu.
Miệng không quá lớn, môi tái nhợt.
Bất thình lình trông thấy khuôn mặt ấy trong gương, phản ứng đầu tiên của Khương Nhiễm chính là: Đây không phải mình! Đây chắc chắn không phải là mình!
Nhưng bất kể Khương Nhiễm có không muốn thừa nhận thế nào thì người trong gương cũng đúng thật là cô.
Khương Nhiễm thở dài liên tục, bấy giờ mới lật gương lại lần nữa, nghiêm túc quan sát khuôn mặt hiện tại của mình.
Bởi vì quá béo cho nên mặt mới bóng dầu.
Còn về mụn thì một phần vì quá béo và cũng có phần do nội tiết.
Sau khi Khương Nhiễm bắt mạch cho mình xong mới nhận ra mặc dù nguyên chủ trông to béo, nhưng thực ra cơ thể rất yếu.
Đặc biệt là vì quá béo nên khung xương và nội tạng phải gánh chịu rất nhiều.
Nếu cứ như thế thì không chỉ ảnh hưởng tới sức khỏe mà còn ảnh hưởng đến tuổi thọ nữa.
Khương Nhiễm đã từng chết một lần chỉ muốn được sống an ổn, thế nên giảm cân và điều hòa phải làm cùng lúc.
Có câu không bột đố gột nên hồ, cho dù y thuật của Khương Nhiễm tốt đến cỡ nào mà không có thuốc thì cũng bó tay.
Thôn làng của họ cách thị trấn không xa, đi hơn một tiếng sẽ đến nơi.
Có điều tiền để mua thuốc ở đâu ra?
Hỏi xin ba Bùi và mẹ Bùi?
Chưa nói đến việc họ có cho hay không thì chính Khương Nhiễm đã không thể mở lời được.
Tuy rằng Khương Nhiễm sử dụng cơ thể của nguyên chủ, nhưng thực sự không có tính cách của nguyên chủ.
Khương Nhiễm ngẫm nghĩ rồi cười!
Nguyên chủ có tiền mà!
Khương Nhiễm ngẫm kỹ lại mới nhớ ra nguyên chủ cất tiền ở đâu.
Cầm lấy sợi dây màu đỏ đeo ở cổ, trên sợi dây có một chiếc chìa khóa.
Chiếc chìa khóa này dùng để mở một ngăn kéo nhỏ ở trên bàn.
Mở ngăn kéo ra, trong đó chỉ có một cái hộp.
Và trong cái hộp đó có đựng tiền của nguyên chủ.
Nói chính xác hơn là tiền mà nam chính gửi về trong bốn năm qua.
Hai tháng sau khi nam chính rời đi đã gửi tiền về nhà.
Từ đó về sau mỗi tháng đều gửi tiền về, tù tì trong suốt bốn năm qua.
Thời gian dần trôi, số tiền gửi về cũng ngày càng nhiều.
Nguyên chủ nắm giữ toàn bộ số tiền đó.
Khi nguyên chủ vui thì sẽ mua chút đồ ăn, mua vải để may quần áo hay may giày.
Còn cả cái gương trên bàn cũng là của nguyên chủ mua.
Thế nhưng sau khi mua về nguyên chủ chỉ soi có một lần, mặc nó đống bụi ở trên bàn cũng không cho người trong nhà đụng vào.
Nghĩ đến đây, Khương Nhiễm thật sự không biết nên nói gì mới ổn.
Nam chính là con trai nhà họ Bùi, có tương lai và có năng lực, gửi tiền về nhà chắc chỉ mong người nhà có thể sống thoải mái một chút.
Nguyên chủ thì hay rồi, nắm hết tiền ở trong tay, chẳng chừa cho người khác một chút nào.
Khương Nhiễm không nghĩ tiếp nữa, mà lấy hết toàn bộ số tiền ra rồi đếm một cách nghiêm túc.