Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Không đếm thì không biết, vừa đếm đã hết cả hồn.
Đừng thấy cái hộp sắt này tầm thường, trong đây lại có hơn hai trăm tệ.
Hiện tại mới là năm tám ba, cải cách và mở cửa chưa được bao lâu, lương của công nhân bình thường một tháng chỉ có vài chục tệ.
Nam chính học đại học ở thành phố lớn chứ không phải đang đi làm, thế mà có thể gửi về nhiều tiền đến vậy.
Đây còn chưa phải toàn bộ, một phần bị nguyên chủ xài rồi.
Tính sơ sơ thì cũng đã một trăm tệ.
Thế là bốn năm qua nam chính gửi về gần bốn trăm tệ, coi như một năm một trăm đi.
Nam chính đúng là nam chính!
Người ta đi học toàn xài tiền rồi còn phải dựa vào trợ cấp từ nhà.
Anh đã không xài tiền của nhà, đằng này còn trợ cấp ngược lại cho nhà.
Nếu như nguyên chủ không cất riêng số tiền này thì nhà họ Bùi đã có thể sống tốt hơn hiện giờ rất nhiều nhờ vào nó.
Khương Nhiễm nhìn số tiền này và không định đưa cho ba Bùi mẹ Bùi.
Đưa tiền cho ba Bùi và mẹ Bùi thì hai trăm vẫn là hai trăm, sẽ không tăng lên nhiều hơn.
Nhưng dùng số tiền này làm tiền vốn để buôn bán thì một khoảng thời gian sau nó sẽ không còn là hai trăm nữa.
Đợi cô kiếm được tiền thì sẽ trả lại số tiền mà nguyên chủ đã nợ nhà họ Bùi, sau đó đợi nam chính trở về nói ly hôn.
Sau khi ly hôn thì cô sẽ có thể tự do làm chuyện mình muốn.
Đến lúc đó rời khỏi nam chính, bảo vệ cái mạng nhỏ, mở một quán cơm, cuộc sống ổn định đẹp biết bao nhiêu!
Nếu như có thể thì dẫn Bùi Cảnh theo, ít nhất không để thằng bé thành vai phản diện trong nguyên tác.
Khương Nhiễm càng nghĩ càng thấy đã, không khỏi bật cười thành tiếng.
Cửa sổ đang hé mở, tiếng cười của Khương Nhiễm truyền ra từ khe cửa sổ, mọi người nhà họ Bùi ở trong sân nghe thấy đều quay đầu nhìn về phía bên này.
Nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi rời mắt đi.
Vương Thúy Lan, Bùi Bảo Sơn và Bùi Dương phải đi ra đồng.
Đang là vụ xuân, bận lắm!
Bùi San San vốn cũng phải đi, nhưng Bùi Cảnh cần người trông, trong nhà cũng cần người giặt đồ nấu cơm nên đành ở lại.
Nhưng cũng chẳng rảnh rang gì đâu, Bùi San San đang định dẫn Bùi Cảnh đi đào rau dại.
Không có nhiều loại rau có thể ăn vào mùa xuân, ngoại trừ khoai tây, củ cải, cải thảo, khoai lang và hành lá cất trong hầm, nếu muốn ăn rau thì chỉ có thể đi đào rau dại.
Bùi San San vừa mới dọn đồ xong, chuẩn bị dẫn Bùi Cảnh đi ra ngoài đã thấy cửa phòng của Khương Nhiễm mở ra, Khương Nhiễm bước ra từ bên trong.
Khương Nhiễm nhìn thấy cách ăn mặc của Bùi San San thì sững ra: “Em định đi đâu?”
“Đi đào rau dại.”
Giọng điệu của Bùi San San chẳng hiền hòa gì mấy, nhưng Khương Nhiễm không quan tâm.
Khương Nhiễm phẩy tay: “Đừng đi, lên thị trấn với chị một chuyến.”
Giọng điệu của Khương Nhiễm khi nói chuyện rất cứng rắn, trên mặt chẳng có chút ý cười nào cả.
Không phải Khương Nhiễm muốn như thế, mà là không thể không làm vậy.
Xưa nay nguyên chủ nói chuyện với người nhà họ Bùi đều như vậy, nếu như cô đột nhiên ôn hòa nhỏ nhẹ thì chắc chắn Bùi San San sẽ nghi ngờ.
Quả nhiên sau khi Bùi San San nghe Khương Nhiễm nói vậy thì lập tức cau mày.
Nhưng sau một hồi im lặng thì Bùi San San vẫn gật đầu.
Bùi San San không dám từ chối, tính nết của Khương Nhiễm không tốt, nếu như không làm theo ý của chị ta thì chị ta sẽ đánh người.
Khương Nhiễm rất khỏe, trước đây không lâu trong thôn có một gã đàn ông sỉ nhục Khương Nhiễm, chê Khương Nhiễm mập như heo, để rồi bị một tay Khương Nhiễm đánh bay ra ngoài, răng cũng rớt một cây, giờ đây nửa bên mặt vẫn còn sưng.
Nghĩ đến đây, Bùi San San thấy trên mặt hơi đau và vô thức sờ lên mặt mình.
Thấy động tác của Bùi San San, Khương Nhiễm nghi ngờ thoáng nhìn cô ấy.