Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mặc kệ trong lòng Bùi San San nghĩ gì, Khương Nhiễm vẫn dẫn đầu đi ra khỏi cửa lớn nhà họ Bùi.
Lúc đứng ngoài cửa, nhìn thấy Bùi San San khóa cổng thì ba người mới đi về phía thị trấn.
Cái thôn này của bọn họ tên là thôn Vĩnh Hưng.
Ngụ ý của tên rất hay, cũng gần thị trấn, nhưng cái thôn này lại rất nghèo.
Chính xác mà nói thì không chỉ thôn của bọn họ nghèo, mà kể cả tám thôn cách chừng khoảng mười mét, có thôn nào mà không nghèo chứ?
Người trong thôn đa số đều là người nhà nông chân chất, quanh năm suốt tháng vùi đầu vào công việc. Việc cải cách khai thác để có thể làm ăn, chưa hề có người nào nghĩ tới mặt này.
Thôn Vĩnh Hưng cách thị trấn cũng không xa, nhưng nếu chỉ dựa vào việc đi bộ bằng hai chân thì mất khoảng một tiếng đồng hồ mới đến nơi.
Sau một giờ đi, đối với một cô gái từ nhỏ đã làm việc giúp gia đình như Bùi San San mà nói, thì việc này chẳng ăn nhằm gì.
Cô bé không chỉ tự mình đi lại dễ dàng, mà dọc đường thỉnh thoảng còn ôm Bùi Cảnh một lúc, vậy mà không đỏ mặt hay thở gấp gì cả.
Nhưng đối với Khương Nhiễm đang lê cái thân nặng nề của mình đi mà nói, thì đây là chuyện quá mức đau khổ.
Dùng câu một bước thở gấp ba lần để hình dung cũng không thích hợp cho lắm.
Còn chưa đến cổng thôn, thì đầu của Khương Nhiễm đã đổ đầy mồ hôi.
Mệt quá!
Đang là thời điểm bận nhất của vụ mùa, nên mỗi nhà đều không có ai rảnh cả.
Trên đường đi cũng không gặp ai, nhưng lúc đi đến cửa thôn, thì đằng sau có người vác nông cụ đuổi theo.
Người ta mang cái gùi trên lưng, khiêng thêm cái cuốc đi lại rất dễ dàng.
Khương Nhiễm nhìn bằng ánh mắt hâm mộ, trong lòng âm thầm quyết tâm nhất định phải nhanh chóng đi mua thuốc bồi bổ cơ thể, giảm cân cũng phải được đăng lên Nhật báo.
Khi trong lòng đang suy nghĩ những điều này, thì bên cạnh truyền đến một giọng nói.
“Khương Nhiễm à, đến đây làm gì thế? Cô cũng muốn làm việc hả? Không phải tôi nói, cái cơ thể này của cô....khiến bản thân mệt sẽ ngã đó, không ai có thể mang cô về nhà đâu, mau về nằm nghỉ ngơi đi!”
Nói xong một phen thì bật cười.
Người nói chuyện chính là phụ nữ, nghe giọng điệu như mới hai mươi tuổi.
Chắc vì quanh năm suốt tháng làm nông, do phơi nắng phơi gió ở bên ngoài nên làn da bị đen sạm, thô ráp, trên mặt cũng có những vết đốm loang lổ.
Đây không phải là toàn bộ vấn đề, điều quan trọng nhất là hàm răng của người phụ nữ này rất vàng, nhìn qua giống như đã lâu chưa đánh răng.
Không liên quan đến già, cũng không liên quan đến xấu, ít nhất phải nói đến việc vệ sinh đúng không?
Trong lòng Khương Nhiễm không chịu được, trên mặt cũng lộ ra vẻ khó chịu: “Thúy Hoa à, nghe tôi câu này, mỗi ngày trước khi đi ngủ và thức dậy, thì hãy đánh răng cho sạch, đừng tiếc kem đánh răng.”
Một hàm răng vàng, thực sự không dễ nhìn chút nào.
May mà khoảng cách xa, đoán chừng mùi hôi miệng kia có mùi rất xuất thần.
Sau khi Thúy Hoa nghe Khương Nhiễm nói xong, tiếng cười chợt dừng lại, cô ấy trợn to hai mắt nhìn Khương Nhiễm: “Khương Nhiễm, cô nói tôi hôi miệng à?”
Khương Nhiễm sửng sốt một chút, một lúc sau lắc đầu: “Tôi chỉ nói răng cô bị vàng.”
Khương Nhiễm giải thích như thế càng khiến Thúy Hoa tức giận, khiêng cái cuốc lên muốn xông tới.
Khương Nhiễm cũng không sợ, dơ tay lên chuẩn bị.
Chỉ cần Thúy Hoa xông lên, thì cô sẽ tát cô ta một cái.
Vừa vặn có thể thấy sức lực của cơ thể này có thực sự lớn vậy không.
Nhưng mà, cách của Khương Nhiễm nghĩ ra, cuối cùng vẫn không thể nghiệm chứng.
Sau khi Từ Thúy Hoa nhìn thấy Khương Nhiễm giơ tay lên thì dừng lại, biểu cảm càng trở nên phức tạp.
Mấy ngày trước, chuyện Khương Nhiễm tát bay một người đàn ông, Từ Thúy Hoa cũng tận mắt nhìn thấy.
Từ Thúy Hoa không cảm thấy, bản thân mình có thể chịu đòn hơn người đàn ông kia.