Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Người đàn ông vẫn luôn đi theo sau lưng Tử Thúy Hoa lúc này mới tiến lên hai bước, đứng bên cạnh cô ấy.
“Được rồi, bớt nói vài câu, mau đi làm việc đi.”
Giọng điệu của ngươi đàn ông không được tốt cho lắm, nhưng vẫn cho Từ Thúy Hoa một con đường lui.
Từ Thúy Hoa hừ lạnh một tiếng, lại trừng mắt nhìn Khương Nhiễm, lúc này mới hậm hực bước nhanh về phía trước.
Những hành động nhỏ này của Từ Thúy Hoa, Khương Nhiễm hoàn toàn không để trong lòng.
Bây giờ Khương Nhiễm đang nghĩ, hy vọng bản thân có thể đi bộ vào trong huyện thành.
Lúc này mới thấy tầm quan trọng của xe.
Chỉ cần có một chiếc xe đạp, thì đã không quá khó khăn như vậy.
Nhưng bây giờ xe đạp rất quý, cũng không phải muốn mua là mua được.
Trong lòng nghĩ đến mớ hỗn độn này giúp di chuyển sự chú ý của Khương Nhiễm, đoạn đường tiếp theo coi như cũng khá nhẹ nhõm.
Bùi San San vẫn luôn nắm tay Bùi Cảnh đi từ từ.
Lúc đầu Bùi San San định ôm Bùi Cảnh, thế nhưng Khương Nhiễm thực sự đi rất chậm nên Bùi Cảnh có thể bắt kịp được, vì thế không ôm cậu bé.
Trên đường đi, Bùi San San vẫn luôn không tự chủ được ánh mắt của mình, mà thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn Khương Nhiễm.
Không biết có phải do ảo giác của cô bé hay không, hôm nay cô bé luôn cảm thấy Khương Nhiễm có chút gì đó không giống.
Nhưng không giống ở chỗ nào thì Bùi San San không thể giải thích được.
Mặc dù Khương Nhiễm đã nghiến răng cố chịu đựng, nhưng sau khi đi được nửa đường thì dừng lại.
Hết cách rồi, thực sự quá mệt.
Nhìn thấy bên đường có tảng đá Khương Nhiễm nhấc mông ngồi lên trên rồi há miệng thở dốc.
Mặc dù bây giờ Khương Nhiễm không nhìn thấy mặt của mình, nhưng cô cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của nó.
Chắc chắn mặt đã đỏ bừng và đầy mồ hôi.
Lại kết hợp với khuôn mặt to béo đầy mụn này của cô, dáng vẻ này thực sự quá cay mắt.
Khương Nhiễm nghĩ cũng không sai, lúc này Bùi San San cảm thấy rất cay mắt, cô bé cau mày.
Nhưng Khương Nhiễm ghét người khác nói cô béo, càng ghét người khác nói cô xấu.
Cho dù trong lòng Bùi San San nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt vẫn không dám nói.
Khương Nhiễm nghĩ ngơi khoảng chừng mười phút thì cảm thấy hô hấp đã đều trở lại, không còn thở gấp như vừa rồi nữa, lúc này mới đứng lên một cách chậm rãi.
Vốn dĩ cách thị trấn cũng không xa lắm, có thể đi rồi về trong một buổi chiều cũng không thành vấn đề.
Nhưng nếu cô còn trì hoãn nữa thì sợ là sẽ về muộn mất.
Thấy Khương Nhiễm bắt đầu đi về phía trước, Bùi San San kéo Bùi Cảnh đi theo mà không nói lời nào.
Lần này, cho dù mệt như thế nào Khương Nhiễm vẫn cắn răng chịu đựng không dừng lại.
Không dễ dàng gì mới đến được thị trấn, lúc này Khương Nhiễm mới hít một hơi thật sâu.
Xem như đã đến nơi rồi!
Trước khi Khương Nhiễm xuyên qua sách, cũng đã từng xem qua người của niên đại trước. Cô tự nhận thấy rằng, bản thân khá hiểu rõ về các thị trấn nhỏ vào những năm tám mươi.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy thị trấn, Khương Nhiễm mới biết, trong kịch truyền hình đã điểm tô cho những thị trấn năm tám mươi này đẹp hơn một chút.
Bùi San San nhìn thấy Khương Nhiễm đứng bất động ở đó, trong lòng cảm thấy kì quái: “Chị đang nhìn gì vậy?”
Lời vừa nói ra, Bùi San San liền cảm thấy hối hận.
Tại sao cô bé phải hỏi!
Chắc chắn Khương Nhiễm sẽ trả lời: Cô quản tôi nhìn cái gì à.
Trong lòng đang nghĩ như vậy, thì Khương Nhiễm mở miệng: “Cũng không nhìn gì cả.”
Bùi San San nghe thế thì trợn mắt.
Mặc dù ý nghĩa của câu nói vẫn vậy, nhưng giọng điệu tốt hơn nhiều so với dự liệu của cô bé.
Sự nghi ngờ lúc trước của Bùi San San không sai, Khương Nhiễm hôm nay có gì đó không giống!