Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chỉ cần không phải không mua nổi, có ai mà không muốn mua đồ ăn ngon để khao bản thân chứ.
Hơn nữa, giá cả của Khương Nhiễm cũng không đắt.
Có chàng trai trẻ kia đi trước, mấy người thanh niên cũng không nhịn được, lập tức mua một phần theo chàng trai kia.
Trước khi đến, Khương Nhiễm đã cân nhắc tới các loại tình huống, vậy nên đã chuẩn bị không ít tiền lẻ một hào, lúc này vừa đủ để thối.
Đến khi mấy người trẻ tuổi mua xong thì đã hết một đĩa khâu nhục.
Đúng lúc này, một người quen đến.
Không phải ai khác, chính là người đàn ông đầu tiên mua bánh bao vào buổi sáng.
Hiển nhiên người đàn ông vừa mới tan tầm nên vẫn ăn mặc giống buổi sáng, trong tay còn cầm một cái túi tài liệu.
Sau khi nhìn khâu nhục trong lồng hấp thì lập tức nở nụ cười: “Thịt này nhìn không tệ, bán thế nào vậy?”
“Ba hào hai miếng.”
Nghe vậy, người đàn ông nhìn Khương Nhiễm một cái.
Bị người đàn ông nhìn thoáng qua, Khương Nhiễm cảm thấy mặt mình đều đỏ hết lên.
Cũng may cô đeo khẩu trang, vậy nên dù có đỏ mặt thì người khác cũng không nhìn thấy.
Rõ ràng người đàn ông đã nhìn ra sự cẩn thận qua lời nói của Khương Nhiễm, nhưng cũng không nói thẳng ra.
“Vậy cho tôi một đĩa nhé.”
Một đĩa mười hai miếng, vậy là một đồng tám.
Đây có thể xem là một khoản tiền lớn.
Ngay cả Khương Nhiễm cũng không khỏi hơi sững sờ.
Nhưng sau khi sững sờ, cô lập tức cười nói: “Có cặp lồng không? Có muốn giao tới nhà không?”
Nghe vậy, Bùi Dương cũng lập tức tiến lên, chuẩn bị giúp người đàn ông giao đồ ăn.
Người đàn ông mỉm cười: “Tôi cầm là được rồi!”
Nói xong, bèn xoay người ra khỏi đám đông.
Khương Nhiễm nhìn theo anh ấy, thấy anh ấy đi tới bên cạnh một chiếc xe đạp rồi lấy xuống một cái túi lưới, trong túi lưới là một cặp lồng bằng nhôm.
Có cặp lồng thì quá tốt, Khương Nhiễm xếp ngay ngắn một đĩa thịt vào trong, nước sốt cũng đổ hết vào.
Người đàn ông lấy ra hai đồng rồi đưa cho Khương Nhiễm.
Sau khi nhận tiền lẻ mà khương Nhiễm thối lại, người đàn ông cũng không đi vội: “Sáng mai hai người có tới bán bánh bao không?”
“Có bán!”
“Được, vậy sáng mai tôi sẽ quay lại, bánh bao của hai người không tệ, nếu có thể phối thêm vài thứ khác thì tốt rồi.”
Nói xong, người đàn ông lập tức rời đi, Khương Nhiễm cũng không nghĩ tới đề tài này nữa.
Sáng mai có thêm đồ hay không, để buổi chiều về nhà rồi nghĩ lại, bây giờ bán tất cả chỗ thức ăn còn lại mới là chuyện quan trọng nhất.
Nhưng không cần Khương Nhiễm phát sầu nghĩ biện pháp, hành động mua hết một đĩa thịt của người đàn ông đã tạo nên cảm giác nguy cơ cho những người đang đợi.
Ban đầu bọn họ còn nghĩ, nếu không có người mua, vậy liệu Khương Nhiễm có thể hạ giá xuống một chút hay không.
Nhưng không ngờ chưa đợi được tới lúc hạ giá, ngược lại đã bị người ta mua mất một đĩa.
Nếu bọn họ tiếp tục chờ, đến lúc đó đừng nói là khâu nhục, e là ngay cả nước sốt cũng không còn.
Lần này, không còn ai chờ đợi tiếp nữa.
Có người mua vài miếng khâu nhục, đặt trong cặp lồng nhôm của bọn họ để mang về ăn cùng gia đình.
Có người thì mua một chén cơm, một chén đồ chay rồi trực tiếp đứng ăn ở bên cạnh.
Bên này không quá đông người, nhưng vẫn có người qua lại, đồ ăn cũng càng ngày càng ít đi.
Nửa tiếng sau, tất cả thức ăn đã được bán hết.
Lúc sau có người nghe được tin tức mà đi tới, nhìn thấy chén nồi trống rỗng, chỉ có thể trông mong hỏi Khương Nhiễm ngày mai có không đến nữa không.
Đến, tất nhiên là phải đến.
Ngày đầu tiên đã buôn bán tốt như vậy, đồ ngốc mới không đến.
Chờ mấy người ăn tại chỗ ăn xong, lúc này Khương Nhiễm và Bùi Dương mới thu dọn đồ đạc.
Đặt hết nồi niêu xoong chảo, bếp lò lên xe, Khương Nhiễm nhìn trái nhìn phải rồi dẫn Bùi Dương đi về phía nhà trẻ.