[Thập Niên 80] Mẹ Vai Ác Hàng Ngày Nuôi Con

Chương 35: Chương 35: Nhà trẻ Hoa Hồng Nhỏ




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lúc nãy, mấy người kia xúm lại ngồi đây ăn cơm, Khương Nhiễm bèn hỏi chuyện liên quan đến nhà trẻ một chút.

Đồ ăn cô làm vừa ngon lại vừa sạch sẽ, nói chuyện cũng khách sáo, êm tai.

Nghe thấy cô hỏi, ai biết tin tức gì về mặt này đều nói hết những gì mình biết cho Khương Nhiễm.

Trong thị trấn có hai nhà trẻ, quy mô giống nhau, điểm khác biệt duy nhất chính là một cái ở phía Đông thị trấn, cái còn lại ở phía Tây.

Họ làm ăn buôn bán đều ở phía Đông, dĩ nhiên Khương Nhiễm cân nhắc tới nhà trẻ gần đây nhất.

Cô tới đó theo tuyến đường mà mình hỏi han được, mất tầm năm phút thì đã trông thấy cổng trường mẫu giáo.

Cánh cửa làm bằng sắt, bên trên cũng gắn biển được phun sơn màu đỏ - Nhà trẻ Hoa Hồng Nhỏ.

Nhìn thấy cái tên này, Khương Nhiễm bỗng bật cười.

Cô có thể nhìn thấy tình hình trong sân qua tấm cửa sắt, không có vườn hoa, chỉ là một chiếc sân rất lớn.

Bất kể là vách tường ở xa hay trên tường của phòng học đều vẽ những bức tranh đậm chất thời đại này. Khương Nhiễm ngắm, luôn cảm thấy chúng toát ra một phong cách cổ xưa.

Nhưng thật ra, lúc đó rất thịnh hành.

Trong sân im lìm, không hề nghe thấy tiếng động gì.

Khương Nhiễm đang dán sát lên cánh cổng ngó vào trong, thì thấy có một ông cụ tầm năm sáu mươi tuổi đi ra từ trong căn phòng nhỏ ở bên cạnh cổng.

“Các cô làm gì thế? Đứng ở đây ngó nghiêng cái gì?”

Khương Nhiễm vội nở nụ cười với ông ấy: “Cháu chào ông, cháu muốn hỏi một chút, bây giờ vườn trẻ của chúng ta có còn nhận học sinh không ạ?”

Vừa nghe thấy cô hỏi, vẻ mặt ông cụ trở nên hòa nhã hơn đôi chút: “Cô muốn hỏi xin vào học đúng không? Vậy cô chờ một chút, tôi gọi giáo viên giúp cô. Bây giờ bọn trẻ vẫn đang ngủ, các cô đừng lớn tiếng.”

Ông cụ nói xong, rồi đi tới hai căn phòng ở phía Đông trong sân. Chẳng mấy chốc, đã gọi một cô gái trẻ ra.

Trông cô gái cũng chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, vẻ ngoài không xinh đẹp lắm, nhưng mặt mày tươi cười, vừa dễ nhìn vừa dịu dàng.

Người ta thường nói, tướng mạo từ tâm sinh ra, người có vẻ ngoài như vậy, lòng dạ sẽ không xấu, ngược lại làm việc ở vườn trẻ là phù hợp nhất.

Khương Nhiễm chào hỏi cô ấy, biết cô ấy họ Lâm.

“Cô giáo Lâm, nhà trẻ chúng ta còn nhận học sinh không? Con nhà tôi đã hơn ba tuổi, lúc trước xảy ra chút chuyện nên lỡ làng việc nhập học, cho nên tôi tới hỏi thử.”

Cô giáo Lâm mỉm cười gật đầu: “Tất nhiên có thể, chúng tôi cũng mới khai giảng không lâu, muốn tới thì cứ tới thôi.”

“Vậy tiền học phí thì sao?”

“Ồ, tình huống của nhà trẻ chúng tôi không giống như cấp một, học phí sẽ đắt hơn cấp một đôi chút. Một học kỳ là năm đồng, bao cơm trưa.”

Cấp một bây giờ, tiền học phí một kỳ cũng mới hơn hai đồng, còn chưa tới ba đồng.

Nhưng một học kỳ của nhà trẻ đã năm đồng, học phí này thật sự không hề thấp.

Tuy nhiên, Khương Nhiễm chẳng bận tâm, năm đồng thôi mà.

“Cô giáo Lâm, khi nào tôi có thể đưa con tới vậy?”

“Ngày mai là được rồi.”

“Cảm ơn cô giáo Lâm, sáng mai tôi dẫn con tới đây.”

Rời khỏi nhà trẻ, tâm tình Khương Nhiễm vui vẻ hơn nhiều.

Cô đưa Bùi Cảnh tới nhà trẻ, cũng không mong mỏi cậu bé có thể học được bao nhiêu kiến thức, dù sao con vẫn còn nhỏ.

Mục đích chính là, hy vọng Bùi Cảnh phân biệt được đúng sai, tạo thành thói quen tốt, kẻo bước lên con đường vai ác.

Dù sao cái gì cũng phải dạy dỗ từ nhỏ.

Tâm trạng Khương Nhiễm rất tốt, lúc đi đường, bước chân cũng nhanh hơn đôi chút.

Mãi đến khi đi tới nửa đường, hứng thú bừng bừng mới dần giảm bớt. Bụng cũng bắt đầu sôi réo ầm ĩ, lúc này tốc độ mới chậm lại.

Bùi Dương vẫn luôn nhìn Khương Nhiễm.

Ban đầu cậu ấy chỉ nhìn lén, sau đó phát hiện Khương Nhiễm hoàn toàn không để ý tới mình, mới nhìn một cách đàng hoàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.