Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thế nhưng hôm nay thì sao?
Ăn từng miếng từng miếng một, nhai kỹ nuốt chậm.
Mọi người nhà họ Bùi không hề cho rằng Khương Nhiễm đã sửa lại thói quen xấu khi ăn cơm, mà bọn họ đều cảm thấy rằng Khương Nhiễm đây là đang giữ lại tuyệt chiêu.
Quả nhiên, vừa mới ăn được một nửa bát cơm, Khương Nhiễm đã không nhịn được nữa.
Tất cả mọi người nhà họ Bùi đồng loạt tạm ngừng động tác ăn cơm, vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía Khương Nhiễm.
Khương Nhiễm đang ngẩn người nhìn chiếc bát trước mặt, đột nhiên cảm thấy có rất nhiều ánh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm vào mình.
Chờ đến khi Khương Nhiễm ngẩng đầu lên, đối diện với cô là biểu cảm cảnh giác của mấy người nhà họ Bùi.
Khương Nhiễm chớp chớp mắt, thấy mọi người ở xung quanh không hề nhúc nhích mà vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, lúc này cô mới bất đắc dĩ mà mở miệng: “Mọi người nhìn con làm gì thế? Mau ăn cơm đi thôi!”
Vừa dứt lời, Khương Nhiễm đã cầm đôi đũa lên, bắt đầu ăn hết miếng này đến miếng khác.
Cuối cùng, Khương Nhiễm vẫn quyết định thuận theo bản năng của cơ thể này.
Mấy cái việc giảm béo vớ va vớ vẩn gì đó, vẫn nên chờ sau khi ăn no rồi nói sau đi!
Vốn dĩ mọi người nhà họ Bùi đều đang chờ xem Khương Nhiễm sẽ phóng ra tuyệt chiêu gì, lại không ngờ rằng Khương Nhiễm chỉ nói có một câu như vậy, sau đó lại cúi đầu xuống ăn mì.
Mọi người hoang mang nhìn nhau, ai nấy đều không hiểu rốt cuộc Khương Nhiễm đây là bị làm sao, nhưng họ cũng không thất thần nữa, nhanh chóng ăn hết cơm trong bát, rồi lần lượt đứng dậy.
Mọi người nhà họ Bùi vừa mới ăn xong, Khương Nhiễm cũng theo đó mà buông đôi đũa xuống.
Mà chiếc bát sứ chứa đầy mì sợi ban đầu giờ đây đã chỉ còn lại một chút nước canh.
Ăn xong bát mì to ú ụ này, bụng của Khương Nhiễm đã no căng, suy nghĩ trong đầu cũng xoay chuyển nhanh hơn.
Quả nhiên, người không ăn no vẫn là không được.
Mấy năm nay nguyên chủ ở nhà họ Bùi, cô ta vốn là loại người cho dù thấy chai dầu đổ xuống cũng chẳng buồn đặt nó lại.
Cho nên khi Khương Nhiễm vừa mới ăn xong, người còn chưa kịp đứng dậy, Bùi San San đã đi thu dọn bát đũa.
Bùi San San bê bát đũa vào trong phòng bếp, Bùi Bảo Sơn và Vương Thúy Lan cùng nhau quay trở về phòng của bọn họ, đoán chừng là đi nghỉ trưa.
Bùi Dương cũng đứng dậy rời đi, không biết là đi làm cái gì.
Một lát sau, trên bàn ăn chỉ còn lại hai người Khương Nhiễm và Bùi Cảnh.
Hai người họ vừa khéo lại ngồi đối diện với nhau, Khương Nhiễm nhìn chằm chằm vào Bùi Cảnh một hồi lâu, phát hiện ra dáng dấp của đứa nhỏ này trông thật đẹp mắt.
Tuy rằng khi tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, cô đã biết là ngoại hình của Bùi Cảnh không phải dạng vừa đâu.
Nhưng dù sao cũng là tiếp thu ký ức của người khác, nhìn từ xa thì làm sao chấn động bằng tận mắt chứng kiến được.
Dáng dấp của đứa nhỏ này quả thật là quá đẹp mắt, ngũ quan* tinh xảo, cậu bé có mái tóc dài, hơi xoăn xoăn, nếu như làn da trắng hơn một chút nữa thì đúng là không khác gì một con búp bê Tây Dương.
*Ngũ quan: Theo nhân tướng học, ngũ quan bao gồm năm phần trên khuôn mặt: tai (thái thính quan), mắt (giám sát quan), mũi (thẩm biện quan), miệng (xuất nạp quan) và lông mày (bảo thọ quan).
Bùi Cảnh còn xinh đẹp hơn nhiều so với một vài ngôi sao nhí ở thế giới của Khương Nhiễm trước khi xuyên qua.
Khương Nhiễm càng ngắm càng thấy thích, cô lập tức vẫy vẫy tay với Bùi Cảnh, trên mặt còn nở một nụ cười: “Tiểu Cảnh, con qua đây nào.”
Bùi Cảnh nghe lời từ trên ghế trèo xuống đất, dùng đôi chân ngắn tũn từng bước từng bước đi đến trước mặt Khương Nhiễm.
Không đợi Khương Nhiễm mở miệng, Bùi Cảnh đã thò cánh tay nhỏ của mình vào trong túi áo.
Đến khi lấy ra ngoài, chỉ thấy trong tay cậu bé có nhiều hơn một nắm đậu phộng.
Bùi Cảnh mới chỉ có ba tuổi, dáng người còn hơi gầy, cho dù đôi bàn tay nhỏ có lớn hơn một xíu, thì một nắm đậu phộng của cậu bé nhiều nhất cũng chỉ cầm được năm, sáu viên.
Nhìn thấy đậu phộng, Khương Nhiễm có hơi sửng sốt.
Cậu bé đưa đậu phộng cho cô làm gì?
“Con chỉ có thế này thôi, cho mẹ.”
Bùi Cảnh nói lý nhỉ, trong giọng nói còn lộ rõ vẻ sợ sệt.
Nghe thấy những lời này của Bùi Cảnh, trong đầu Khương Nhiễm tự động hiện lên những ký ức về cuộc sống trước kia của nguyên chủ.
Nhớ lại những hình ảnh đó, lúc này Khương Nhiễm mới hiểu rõ rằng tại sao Bùi Cảnh lại đưa cho mình đậu phộng.
Mặc dù nguyên chủ vẫn được ăn ngon, thế nhưng lương thực của nhà họ Bùi là có hạn, một ngày ngoại trừ ba bữa cơm chính thì chẳng có mấy đồ có thể ăn.
Nếu như nguyên chủ muốn ăn gì đó, cô ta sẽ đi lang thang trong nhà để tìm thức ăn.