Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bùi Dương đã đặt chậu lên bàn, lườm Khương Nhiễm ‘hừ’’ một tiếng, sau đó lại sải bước ra ngoài.
Khương Nhiễm cũng không để ý, nguyên chủ đối xử với người nhà họ Bùi vốn không tốt, còn từng xuống tay đánh Bùi Dương, Bùi Dương có thể hoà nhã, thân thiện với cô mới lạ.
Khương Nhiễm đi đến cạnh bàn vuông, ngồi xuống ghế dài.
Một chiếc bàn vuông kê bốn băng ghế dài, đủ cho cả nhà ngồi.
Khương Nhiễm vừa ngồi xuống đã nghe tiếng bước chân hỗn độn ngày càng gần, quay đầu nhìn ra cửa thì thấy Bùi Dương lại bưng hai cái bát đi đến.
Mà sau lưng Bùi Dương còn có một cô gái khoảng mười lăm, mười sáu tuổi.
Đây là em gái của nam chính, Bùi San San.
Bùi San San còn dắt một bé trai khoảng ba tuổi, là Bùi Cảnh, con trai của nguyên chủ.
Theo sau bọn họ là Bùi Bảo Sơn - ba của nam chính và Vương Thúy Loan - mẹ của nam chính.
Sau khi đồng loạt đối lập những người này với ký ức, Khương Nhiễm mới thu hồi tầm mắt.
Tuy rằng Khương Nhiễm có trí nhớ của nguyên chủ, nhưng tính cách của cô với nguyên chủ sai lệch nghiêng trời lệch đất.
Vì tránh mắc lỗi, khiến người nhà họ Bùi phát hiện manh mối, Khương Nhiễm quyết định nói ít làm ít.
Mà người nhà họ Bùi đã tập mãi thành quen với phản ứng này của Khương Nhiễm rồi.
Đối với người nhà họ Bùi mà nói, Khương Nhiễm không nói lời nào đúng là chuyện mong còn không kịp.
Dù sao thì chỉ cần Khương Nhiễm vừa mở miệng, nếu không phải bới lông tìm vết chính là gây sự, bằng không sẽ là mắng chửi người.
Mấy người nhà họ Bùi đều bận việc đến trưa, giờ phút này chỉ mong an ổn ăn bữa cơm, nghỉ ngơi chốc lát, không ai muốn rắc rối to chuyện. Khương Nhiễm không nói gì bọn họ xin cảm ơn trời đất, càng đừng nói là chủ động bắt chuyện với Khương Nhiễm.
Thấy người nhà họ Bùi đều cầm đũa lên, bắt đầu ăn mỳ trong bát, Khương Nhiễm cũng cầm đũa lên.
Mỳ trong chậu không phải màu trắng thuần, đại khái là bỏ thêm bột khoai lang và bột ngô, màu mỳ hơi pha tạp, trông không quá tốt.
Món kho bên trên là khoai tây và củ cải cắt con chì om tương mà thành.
Không có thịt, cũng không thêm mấy gia vị như tiêu hay bát giác, chỉ cho tương do nhà họ Bùi tự làm.
Nói thật là không khó ăn, nhưng không thể tính là ngon được.
Ngoại trừ có thể lấp đầy bụng thì cũng không có tác dụng gì khác.
Khương Nhiễm dù gì cũng đạt quán quân đầu bếp cả nước, chuyện cô thích nhất từ bé đến lớn chính là nghiên cứu bếp núc, chế biến đồ ăn ngon, số mỹ thực đã nếm qua nhiều không kể siết.
Đối với Khương Nhiễm mà nói, ngoại trừ tác dụng làm no bụng, ‘ăn’ quan trọng nhất chính là sự thỏa mãn từ đầu lưỡi tới tâm hồn.
Cho nên Khương Nhiễm cũng không có hứng thú gì với chậu mỳ này, gắp từng sợi ăn rất chậm.
Nhưng rất nhanh sau đó, Khương Nhiễm tự vả.
Khương Nhiễm cảm thấy không ngon, định tùy tiện ăn chút là được.
Nhưng cô xem nhẹ bản năng của thân thể này.
Nguyên chủ có thể ăn thành bộ dáng này tuyệt đối không phải do một, hai bữa cơm mà thành, phải tích lũy qua năm này tháng nọ mới được.
Cơ thể đã quen ăn nhiều như vậy, dù cho Khương Nhiễm cố ý ăn thật chậm vẫn bất tri bất giác giải quyết hơn một nửa chậu mỳ.
Khương Nhiễm bất chợt phát hiện mỳ trong chậu đã vơi một nửa thì trợn tròn cả mắt, cũng dừng động tác.
Quan trọng nhất là… Khương Nhiễm thử cảm nhận một chút, phát hiện mình vẫn đang thấy đói.
Cái này…
Bản thân Khương Nhiễm không cảm thấy mình có gì lạ, nhưng biểu hiện của cô rơi vào mắt người nhà họ Bùi là vô cùng khác thường.
Nếu là mọi khi, mỗi lần Khương Nhiễm ăn mỳ đều húp soàn soạt từng ngụm to, hận không thể dốc luôn cả chậu vào miệng.