Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thế nên cảm giác mỗi bước đi đều có thịt rung rinh như hôm nay đúng là lần đầu tiên.
Khương Nhiễm ra khỏi phòng, ánh nắng xuân ấm áp lập tức bao trùm cả người cô.
Hiện tại là giờ ăn trưa, ánh nắng rạng rỡ nhất.
Ánh sáng tươi tắn, độ ấm vừa vặn, nếu trong sân có thể sạch sẽ hơn một chút thì càng tuyệt.
Tuy bây giờ trong sân nhà họ Bùi không tính là lộn xộn gì cả, nhưng đúng là không sạch sẽ.
Khương Nhiễm đang nhìn chằm chằm sân, Bùi Dương chợt bưng một cái chậu to oành từ phòng đối diện đi ra.
Thấy Khương Nhiễm, Bùi Dương thoáng sửng sốt, sau đó giọng nói siêu cấp bất thiện: “Không phải chị không đứng dậy nổi à? Rốt cuộc muốn ăn ở chỗ nào?”
Ăn?
Tầm mắt Khương Nhiễm chuyển dời từ mặt Bùi Dương xuống cái chậu to trong tay cậu ấy.
Cô nói mà lại, vừa rồi nhìn cái chậu này đã thấy quen khủng khiếp.
Thì ra đây là chậu ăn cơm của nguyên chủ.
Người khác ăn cơm dùng bát, lượng cơm hơi lớn chút thì dùng cái bát tô đi.
Nhưng nguyên chủ không giống người khác, cô ta dùng chậu cơ!
Bùi Dương sải vài bước tới trước mặt Khương Nhiễm, Khương Nhiễm cũng vừa vặn nhìn rõ những thứ trong chậu.
Một chậu mì, bên trên phủ hơn một nửa món kho.
Bởi vì cách gần, có hương đồ ăn thản nhiên chui vào mũi Khương Nhiễm.
Trước đó Khương Nhiễm vẫn luôn suy tư ngẫm nghĩ, không cảm thấy đói bụng, giờ vừa thấy đồ ăn, lại ngửi được mùi thì bụng lập tức kêu réo.
Tiếng còn rất lớn!
Trong nháy mắt, Khương Nhiễm chỉ cảm mặt già đỏ lên, xấu hổ dời tầm mắt, nói với Bùi Dương: “Chị ăn cùng với mọi người đi!”
Tuy rằng cô tiếp thu ký ức của nguyên chủ, nhưng có một số việc, có vài người vẫn phải tận mắt nhìn thấy, tiếp xúc thứ mới có thể đối lập với ký ức.
Bùi Dương không vui nhìn Khương Nhiễm, cảm thấy hôm nay Khương Nhiễm lắm vấn đề thật sự, còn khó hầu hơn trước kia.
Nhưng bởi vì ngại với vũ lực của Khương Nhiễm, cậu ấy có không tình nguyện đến đâu vẫn phải bưng chậu vào nhà chính.
Khương Nhiễm theo sau lưng Bùi Dương, cùng nhau đi về phía nhà chính.
Nhà họ Bùi là kiểu tiểu viện nhà nông điển hình, có ba gian phòng tốt ngồi Bắc hướng Nam, hai bên trái phải cũng có ba gian phòng ngủ.
Sân trước không nhỏ, trong sân trồng một gốc hòe lớn, ở góc chất rất nhiều khúc gỗ làm củi, còn có vài đồ linh tinh lộn xộn.
Ngoài ra nhà họ Bùi còn có sân sau để nuôi gia cầm, trồng ít rau xanh, trong góc vườn sau là nhà vệ sinh.
Khương Nhiễm thầm hồi tưởng kết cấu nhà họ Bùi trong lòng, tốc độ đi đường cũng không chậm lại.
Tuy rằng mỗi bước đi thịt vẫn rung rinh không ngừng, nhưng đi một quãng lên xuống mãi cũng quen.
Nhà họ Bùi rất nhiều phòng, nhưng đều khá cũ kỹ rồi. Từ ngoài nhìn trông cứ vừa cũ vừa nát, bước vào mới thấy hóa ra là vừa cũ vừa nát thật.
Trên mặt tường ngay đối diện cửa treo ba bức tranh, bên tái là Nam Cực Tiên Ông cầm đào thọ chống gậy, bên phải là Thần Tài, ở giữa là một bức thác nước trên núi rất lớn.
Đúng là chính tông.
Trước khi xuyên qua, khi Khương Nhiễm còn rất nhỏ cũng từng thấy nhà người khác treo kiểu tranh thế này trên tường.
Không ngờ xuyên qua lại thấy lần nữa.
Bên dưới ba bức họa là một cái bàn dài, trên bàn bày chút đồ vật, chỉ là đã bám đầy bụi rồi.
Giữa nhà là một cái bàn vuông, trên bàn đã bày một bát tương nhỏ, một đĩa hành lá rửa sạch sẽ và một bát tỏi mùng 8 tháng Chạp*.
* Một loại tỏi bảo quản bằng dấm làm vào ngày mùng 8 tháng 12 âm lịch Trung Quốc, có màu xanh lá, vị chua, hơi cay.
Trong thôn nhà nào cũng tự làm nước tương và tỏi mùng 8 tháng Chạp, mỗi lần đều làm rất nhiều.
Mùa xuân chưa có rau gì thì đều sẽ lấy ra ăn với cơm.