[Thập Niên 80] Mẹ Vai Ác Hàng Ngày Nuôi Con

Chương 37: Chương 37: Ngày mai con có thể tới nhà trẻ rồi




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bỗng nhiên nghe thấy Khương Nhiễm nói một câu như vậy, trong thâm tâm Bùi Dương cảm thấy hơi rối bời.

Cậu ấy không biết tại sao Khương Nhiễm lại đột ngột thay đổi, cũng không thể chắc chắn liệu cô sẽ luôn như vậy hay không. Nhưng nếu để cậu ấy nói thật, thì cảm giác này còn khá tốt.

Ít nhất, bây giờ Khương Nhiễm đã có dáng vẻ của một người chị dâu.

Không nhận được câu trả lời của Bùi Dương, Khương Diễm cũng quá để bụng.

“Lát nữa ăn xong cơm trưa thì cứ nghỉ ngơi một lát, sau đó đi mua một ít thịt heo về.”

Thịt heo mua về tối qua đã bị sử dụng hết, ngày mai vẫn còn cần dùng tới, nên phải chuẩn bị trước mới được.

May là bây giờ đã không bị hạn chế thu mua thịt heo, chỉ cần có tiền, thậm chí còn chẳng cần đến phiếu muốn mua bao nhiêu thì mua.

Nếu không...

Bởi vì Bùi San San đã bưng hai bát mì tới, nên Khương Nhiễm cũng không muốn nghĩ tiếp.

Bùi San San nấu hai bát mì trứng gà, sợi mì trắng tinh được cán bằng tay mềm mại, kết hợp với dầu cây cải và trứng gà ốp lết, chưa kể tới hương vị tuyệt vời, ít nhất có thể lấp đầy bụng.

Cô ăn hết một bát mì lớn, ngay cả nước canh cũng húp sạch sẽ, lúc này mới cảm thấy hài lòng.

Bùi Dương dùng bữa xong, lau miệng định đi mua thịt heo: “Mua bao nhiêu thịt? Thịt gì nhỉ? Giờ em đi mua đây.”

Từ đây tới thị trấn đi đi về về cũng phải mất gần hai tiếng đồng hồ.

Khương Nhiễm cũng không ngăn Bùi Dương, bây giờ đi thì có thể trở về sớm, kẻo trời tối lại phải lần mò.

“Mua năm cân thịt ba chỉ. Cậu lại mua thêm một ít lá trà về nhà.”

Khương Nhiễm vừa nói vừa đưa mười đồng cho cậu ấy.

“Số còn lại, cậu muốn mua gì thì mua.”

Trong thôn, tuổi của Bùi Dương đã được coi là thanh niên rồi.

Nhưng trong mắt Khương Nhiễm, cậu ấy vẫn là thiếu niên nhỏ tuổi.

Chắc cậu thiếu niên cũng thích đồ ăn vặt gì đó.

Bùi Dương cầm lấy tiền, đặt cẩn thận vào trong túi có cúc, lúc này mới cõng sọt đi.

Sau khi cậu ấy rời đi, cô cũng không buồn ngủ.

“San San, trong nhà còn có bao nhiêu trứng gà?”

Bùi San San không biết cô hỏi cái này để làm gì, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Còn hơn chục quả.”

Nhà họ nuôi không ít gà, nhưng thịt ăn cũng nhiều. Hơn mấy chục quả này phải nhặt nhạnh mấy hôm mới có.

Hơn chục quả?

Khương Nhiễm khẽ cau mày, nếu làm trứng luộc nước trà, chỗ này còn lâu mới đủ.

Nhưng ngay sau đó, Khương Nhiễm đã giãn mày thoải mái.

Nhà họ chỉ có từng ấy, nhưng các hộ trong thôn cũng không thiếu.

Chắc chắn nhà nào nhà nấy đều nhặt nhạnh trứng, chỉ cần mua lại trứng gà của họ là được.

Họ mang tới thị trấn bán, thì bán cho cô cũng thế mà, còn có thể tiết kiệm được một chuyến, chắc ai cũng đồng ý thôi.

Trong lòng Khương Nhiễm nghĩ như nào thì nói ra thế đấy với Bùi San San.

“San San, em đi loanh quanh trong thôn một vòng, nói với mọi người trong thôn một tiếng. Nhà ai có trứng gà thì đem tới đây, một xu một quả chị cũng mua.”

“Đều mua hết?” Bùi San San kêu lên ngạc nhiên: “Chị mua nhiều trứng gà để làm gì thế?”

“Tất nhiên là bán rồi!” Khương Nhiễm nói rất đương nhiên.

“Bán ạ? Ồ! Vậy em đi ngay đây.”

Bùi San San đứng dậy, lập tức ra khỏi cửa.

Tuy cô ấy không thông minh cho lắm, nhưng rất chăm chỉ được việc, cũng sẽ không hỏi cho bằng được là để làm gì nọ kia, là một nhân tài đáng để dạy dỗ.

Bùi San San vừa đi, trong nhà chỉ còn lại hai người Khương Nhiễm cùng Bùi Cảnh.

Hai người ngồi đối diện với nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.

Khương Nhiễm không để bầu không khí im ắng bao lâu, nở một nụ cười với Bùi Cảnh rồi nói vào việc chính: “Mẹ đã hỏi qua rồi, ngày mai con có thể đi nhà trẻ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.