Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đôi mắt Bùi Cảnh sáng ngời, bên trong như thể lấp lánh ánh sao.
“Nhà trẻ có vui không ạ?”
Khương Nhiễm nghiền ngẫm một lát kinh nghiệm đi mẫu giáo của mình...
Nhưng chẳng nhớ được gì cả.
Thời gian trôi qua quá lâu, cô đã quên lâu rồi.
Tuy nhiên, chắc sẽ rất thú vị.
“Chắc sẽ rất vui.” Khương Nhiễm nói.
“Vậy nếu không vui thì sao?” Bùi Cảnh tiếp tục chất vấn.
Khương Nhiễm: “...”
Sao cô biết được chứ?
Nếu cô mà biết Bùi Cảnh sẽ hỏi nhiều như vậy, thì cô đã không để Bùi San San đi rồi.
Tiếc là, bây giờ có hối hận cũng chẳng kịp.
Sau khi Khương Nhiễm trả lời rất nhiều các câu hỏi kỳ quặc của con trai, cuối cùng Bùi San San cũng trở lại.
Về cùng với cô ấy còn có mấy người phụ nữ đã lớn tuổi. Họ đều bưng làn, rõ ràng đến để bán trứng.
Chỉ chớp mắt, cả đoàn người đã vào trong nhà, vừa bước vào lập tức có người nóng lòng lên tiếng.
“Nhiễm Nhiễm à, các cô nghe San San nói rằng cháu muốn mua trứng gà à? Một xu một quả, đúng không?”
Khương Nhiễm gật đầu: “Đúng thế.”
Không phải cô không muốn tỏ ra khách sáo đôi chút, chủ yếu là sợ phá hỏng nhân thiết.
May là, không ai để bụng cô tỏ thái độ gì.
“Vậy chỗ cháu... Các cô đã mang trứng gà tới rồi...”
Khương Nhiễm nhìn Bùi San San: “San San, đi lấy cái rổ lại đây, giờ chúng ta đếm trứng gà.”
Nghe thấy cô nói vậy, mấy người họ đều thở phào nhẹ nhõm.
Mỗi người mang trứng gà tới đây với số lượng khác nhau.
Nhiều một chút thì cũng có hơn chục quả, ít thì chỉ có năm sáu quả.
Bất kể bao nhiêu, Khương Nhiễm đều không chê, trả hết tiền cho từng người.
Đến khi thanh toán xong xuôi tất cả, bởi vì rảnh rỗi, cộng thêm mấy người này vẫn chưa đi. Trái lại, cô còn tươi cười ngồi xuống.
“Nhiễm Nhiễm à, đang yên đang lành, sao cháu lại mua nhiều trứng gà để làm gì thế?”
“Đúng đấy! Nhiều trứng như vậy, cũng không thể ăn hết trong một chốc một lát được.”
Khương Nhiễm nhìn lướt qua gương mặt của họ, nụ cười trên mặt tắt ngấm: “Các cô không muốn bán ạ? Thế lần sau cháu không mua của các cô nữa.”
“Đừng, đừng, đừng! Không phải không muốn bán, thôi được rồi, nhà cô còn có việc, cô đi trước đây.”
“Cả cô nữa, cả cô nữa, cô cũng phải về đây.”
Vừa rồi đám phụ nữ còn tỏ ra tò mò, lập tức đứng lên, vội vã đi ra ngoài.
Bùi San San nhìn theo bóng lưng ngày càng đi xa của họ, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Khương Nhiễm.
Thật... là giỏi!
Đều là người trong cùng một thôn, Bùi San San cũng rõ tính cách của mấy người này.
Thậm chí ngay cả chuyện tối nay nhà người ta ăn mấy ngụm cháo hay vài cọng rau, họ chỉ ước gì hóng hớt được rõ ràng. Bây giờ lại chỉ hỏi hai câu đã hốt hoảng chạy lấy người.
Tuy nhiên, khâm phục là một chuyện, nhưng nếu để cô ấy nói chuyện như vậy với người ta, thì cô ấy thật sự không làm được.
Chủ yếu là không có tự tin.
Bùi San San rất rõ, nếu đổi thành chính cô ấy nói ra hai câu vừa nãy của Khương Nhiễm, chắc chắn kết quả sẽ khác hẳn.
Khương Nhiễm không bận tâm tới ánh mắt của cô em chồng đang rối rắm cỡ nào: “Em chỉ tìm được mấy nhà này thôi à?”
“Không phải, không phải!” Bùi San San vội xua tay: “Có mấy hộ không có người lớn ở nhà, em đã nói với lũ trẻ nhà họ rồi. Kêu chúng khi nào ba mẹ về thì nói chuyện này với người lớn trong nhà.
Khương Nhiễm gật đầu: “Vậy thì được.”
Lần này tổng cộng cô mới mua được mấy chục trứng gà, có lẽ cũng chỉ đủ dùng đến sáng mai.
“Nhóm lửa rồi luộc số trứng này đi.” Khương Nhiễm căn dặn cô ấy.
“Luộc hết ạ?”
“Luộc hết tất cả.”