Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khương Nhiễm định làm trứng luộc nước trà.
Món này ăn ngon mà cũng không tốn công.
Buổi sáng, bán cùng với cháo và bánh báo là tuyệt cú mèo.
Đầu tiên, luộc chín trứng gà, sau đó gõ vỏ trứng đã luộc chín để đó.
Ngoài ra, bắc nồi nấu nước, sau khi nước sôi thì bỏ lá trà, hoa hồi, hoa tiêu, lá thơm, vỏ quế, bát giác, bột ngũ vị hương, muối, lát gừng và hành, xì dầu đặc vào.
Nếu điều kiện cho phép, lại cho thêm ít xì dầu loãng và bột nêm gà vào.
Nhưng chẳng phải bây giờ không có điều kiện đấy sao? Hai thứ này cũng bị lược bớt.
Nhưng, cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Sau khi nước sôi thì thả trứng vào, để to lửa luộc khoảng hai mươi phút là có thể múc ra rồi.
Trà luộc nước trà có thể ăn nguội hay nóng đều được.
Nếu cảm thấy nguội rồi muốn ăn nóng thì, cho vào nổi lại luộc thêm một chút là được.
Sau khi nấu xong trứng luộc nước trà, tối đó lúc ăn cơm, mỗi người nhà họ đều ăn một quả.
Tất nhiên, hương vị ăn ngon hơn nhiều so với trứng luộc bình thường.
Nghĩ tới thứ này là để bán lấy tiền, ban đầu Bùi Ngọc Sơn và Vương Thúy Lan còn không chịu nếm thử. Mãi đến khi Khương Nhiễm trừng mắt, bấy giờ hai người họ mới ăn mỗi người một quả.
Cơm nước xong, họ lại chuẩn bị nhân dùng cho sáng ngày mai một lát, lúc này mọi người mới vội vàng tắm gội, đi ngủ.
Khương Nhiễm hoàn toàn không có thời gian mà ca thán cuộc đời, càng chẳng rảnh để nghĩ ngợi lung tung. Gần như cô vừa mới đặt mình lên giường thì đã chìm vào giấc ngủ.
Một đêm không mộng mị, sáng hôm sau, Khương Nhiễm vẫn bị Vương Thúy Lan gọi dậy như cũ.
Đại khái là vì đã có kinh nghiệm, nên hôm nay lúc Vương Thúy Lan gọi Khương Nhiễm dậy, cất giọng lớn hơn một chút, cũng không dè dặt cẩn thận như trước.
Lúc Khương Nhiễm đến phòng bếp, Vương Thúy Lan đã nhào xong mì. Những thứ khác cũng đều dọn hết lên xe, chỉ chờ cô nêm nếm nhân một chút là có thể xuất phát.
Khương Nhiễm cũng không nói thêm gì, vội nêm nếm nhân.
Trước khi đi, cô còn không quên dặn dò mẹ chồng: “Chờ trời sáng, mẹ dẫn Tiểu Cảnh tới thị trấn, con đã bàn xong xuôi với bên nhà trẻ rồi, hôm nay để thằng bé đến trường.”
Tối hôm trước nữa, cô đã nói chuyện này rồi, Vương Thúy lan cùng Bùi Ngọc Sơn không có ý kiến gì.
Bây giờ, cô nhắc lại lần nữa, cũng vì sợ bà ấy quên mất.
Vương Thúy Lan vội đồng ý: “Con yên tâm, mẹ không quên đâu.”
Bùi Cảnh là đứa cháu duy nhất của nhà họ Bùi, bà ấy vẫn luôn nâng niu chiều chuộng, nên rất để bụng những chuyện liên quan đến cậu bé, không dám lãng quên.
Sau khi nhóm Khương Nhiễm tới nơi bày quán, trời cũng mới tờ mờ sáng, thời gian tới đây giống ngày hôm qua.
Có kinh nghiệm của ngày hôm qua, hôm nay không cần cô sắp xếp, Bùi San san và Bùi Dương đã tự bận rộn việc của mình.
Một nồi bánh bao được vừa được hâm nóng, người đàn ông hôm qua lại tới rất đúng giờ.
Anh ta không đến một mình, còn dẫn theo một người phụ nữ đi cùng, trông có vẻ giống vợ anh ta.
Hai người đều cầm đồ trong tay, lần lượt dùng để đựng cháo và bánh bao.
Vẫn năm bát cháo và mười cái bánh bao như cũ. Sau khi nhìn thấy có trứng luộc nước trà, họ lại hỏi giá rồi mua năm quả không chút do dự.
Khương Nhiễm mua trứng gà một xu một quả, lại bán ra hai xu một quả.
Giá không đắt, chủ yếu là lời ít, tiêu thụ nhiều.
Hai người họ còn chưa đi, thì đã lục tục có người xúm đến.
Trí nhớ của Khương Nhiễm không tệ, mấy người này có rất nhiều gương mặt quen thuộc của hôm qua, nhưng cũng có không ít người mới.
Hầu hết lúc mọi người tới đây đều cầm bát đĩa hoặc nồi, sau khi mua xong mang thẳng về nhà.
Cũng có người vội đi làm, đi học, bưng bát đứng ở bên cạnh ăn luôn.