[Thập Niên 80] Mẹ Vai Ác Hàng Ngày Nuôi Con

Chương 20: Chương 20: Nhân tài kiệt xuất trong số các cô con dâu được nuôi từ bé




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Khương Nhiễm hài lòng nhìn xem thịt kho tàu, phủi tay, hô to với bên ngoài một tiếng: “Bùi Dương, tới dọn cơm.”

Trong sân, Bùi Dương đã sớm bị hương thơm lôi kéo, nghe nói như thế lập tức đứng lên đi vào phòng bếp.

Bùi Dương đi vào phòng bếp thấy trên bếp đặt hai nồi thịt kho tàu, đôi mắt không thời dời đi.

Một nồi thịt lớn như vậy!

Bùi Dương đã lớn như thế số lần ăn thịt trong nhà cậu đếm trên đầu ngón tay.

Cho dù ăn thịt lần nào đi nữa cũng không nhiều bằng lần này.

Khương Nhiễm thấy Bùi Dương ngây ngốc đứng nơi đó, thúc giục một tiếng: “Sao đơ ra vậy? tranh thủ dọn cơm đi.”

Bộn rộn một lúc lâu như vậy, cô cũng cảm thấy đói rồi.

Bùi Dương ừm một tiếng, bước nhanh về phía trước bưng nồi sứ lên đi ra ngoài.

Lúc này Bùi San San cũng đứng lên, đứng múc cháo, trong khi Vương Thúy Lan đang cắt sợ củ cải.

Củ cải cắt sợi, nêm muối, dấm và dầu mè, nêm nếm vừa miệng có thể dùng để chống ngấy.

Khương Nhiễm thấy bản thân không còn việc gì, dứt khoát cầm lấy đũa, bưng bánh rán hành ra khỏi phòng bếp.

Vừa bước ra ngoài bếp đã nhìn thấy Bùi Dương đang đi thẳng đến.

Bùi Dương tròn mắt khi nhìn thấy Khương Nhiễm đang cầm thứ gì đó trên tay.

Thấy thế, Khương Nhiễm nhíu nhíu mày: “Làm sao thế?”

Sao Bùi Dương lại giống như gặp ma thế?

Bùi Dương nghe vậy lập tức lắc đầu: “Không có gì không có gì.”

Nói xong, bước đi đến hướng phòng bếp.

Khương Nhiễm cũng mặc kệ rốt cuộc Bùi Dương bị làm sao, tự mình bưng đồ đi vào nhà chính.

Bên trong nhà chính, Bùi Cảnh và Bùi Bảo Sơn đang ngồi nghiêm chỉnh, hai mắt nhìn thẳng vào nồi thịt kho tàu.

Có lẽ đã nghe thấy động tĩnh nên đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa.

Sau kho nhìn thấy Khương Nhiễm, Bùi Bảo Sơn hắng giọng, sau đó nhanh chóng di chuyển ánh mắt, ngược lại Bùi Cảnh lại nở một nụ cười thật tươi với Khương Nhiễm: “Thịt thật ngon!”

Trẻ con hơn ba tuổi là tuổi rất thích ăn.

Điều kiện của gia đình họ Bùi không tốt, trước đây, hễ có món gì ngon là hầu hết đều do nguyên chủ ăn hết.

Cứ coi như Bùi Cảnh nhỏ tuổi nhất trong nhà cũng không ăn được mấy miếng.

Hiện tại một nồi thịt kho tàu đối với Bùi Cảnh thực sự là quá thơm.

Khương Nhiễm trực tiếp đi đến Bùi Cảnh ngồi xuống: “Thơm không? Vậy đợi lát nữa đông đủ mọi người, mẹ gắp cho con một miếng có được không?”

Bùi Cảnh lập tức gật cái đầu nhỏ liên tục: “Được!”

Vẻ ngoài đáng yêu của Bùi Cảnh trông chẳng giống một nhân vật phản diện nào cả.

Khương Nhiễm cảm thấy nuôi Bùi Cảnh không để thằng bé thành một tên trùm phản diện, chắc là chuyện dễ dàng nhất.

Khương Nhiễm đang suy nghĩ lung tung, thì Bùi San San cùng Vương Thúy Lan một trước một sau đi đến.

Bùi Dương đi theo sau lưng của hai người, trong tay cũng bưng hai bát cháo.

Sau khi đặt cháo xuống Bùi Dương lập tức xoay người chạy ra bên ngoài, chỉ trong chốc lát lại chạy vội đến bưng hai bát cháo còn lại.

Khương Nhiễm đợi một hồi, thấy mọi người không động đũa, tất cả đều nhìn chằm chằm cô, sau đó mới nhớ tới trong nhà ăn thịt đều là do nguyên chủ ăn trước.

Nguyên chủ không chỉ có ăn trước, mà còn đem phần lớn thịt, gắp vào trong bát của mình.

Khương Nhiễm: “…”

Không thể không nói, nguyên chủ cũng là lợi hại.

Một cô con dâu được mua từ bé vậy mà có thể hỗn đến như này quả thực đúng là nhân tài kiệt xuất trong số các cô con dâu được nuôi từ bé.

Biết mình không động đũa, những người khác cũng không dám gắp thức ăn, Khương Nhiễm chỉ có thể cầm đũa lên gắp một miếng thịt đặt trong bát của Bùi Cảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.