Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đậy nắp nồi lại, Khương Nhiễm lấy khăn lau mồ hôi trên mặt.
Nếu như giống như trước đây chỉ kho một nồi thịt kho tàu đơn giản mà thì vốn dĩ trên mặt cũng sẽ không chảy nhiều mồ hôi.
Nhưng bây giờ thân thể đã nặng nề hơn, chỉ đào một món ăn như thế Khương Nhiễm mệt muốn kiệt sức.
Nấu cháo cũng không nên đậy vung kín, cũng phải khuấy đều tay tránh bị cháy nồi.
Khương Nhiễm vừa mới mở nắp nồi lên một mùi hương gạo thơm xộc thẳng vào mặt.
Chỉ cần ngủi thấy mùi này, Khương Nhiễm đây là gạo tốt, nấu xong chắc chắn vô cùng ngon.
Chỉ là gạo trắng còn hơi đơn điệu.
“San San, trong nhà còn táo đỏ không?”
Bùi San San nhìn về phía Vương Thúy Lan, Vương Thúy Lan gật đầu nhẹ: “Có.”
Nói xong, Vương Thúy Lang mở tủ lấy từ trong đó ra một cái lọ, mở nắp ra, bên trong còn non nửa hộp táo đỏ.
Nhìn thấy táo đỏ, Khương Nhiễm bắt đầu lấy ra sáu quả rửa sạch rồi thả vào trong nòi, lúc này mới đậy nắp lại để đó tiếp tục nấu.
Vương Thúy Lan nhìn thấy động tác của Khương Nhiễm gọn gàng lanh lẹ, mấp máy miệng định nhưng lại không nói lời nào.
Bà cũng không biết Khương Nhiễm đang như thế nào, trong lòng thầm muốn hỏi nhưng lại không biết hỏi làm sao.
Khương Nhiễm nhìn thấy vẻ mặt ngập ngừng đó của Vương Thúy Lan, chẳng qua bây giờ cô cũng không muốn giải thích nên cũng vờ như không nhìn thấy.
Có cháo có rau, còn phải làm thêm ít bánh bột ngô.
Khương Nhiễm đi tới túi, nhờ Vương Thúy Lan lấy thêm ít hành lá, rồi thái ra.
Vương Thúy Lan cũng là quanh năm bận rộn trong bếp, nghe thấy lời này của Khương Nhiễm đã biết Khương Nhiễm đang muốn làm món bánh rán hành lá.
Đã hầm một nồi ít còn phải làm thêm bánh rán lá hàng, cái này cần phải tốn bao nhiều dầu đây!
Đau lòng không thôi nhưng đông tác lại lại không hề trì hoãn.
Lúc Khương Nhiễm nào bột mì còn cho thêm trứng gà vào bên trong, trên mặt có chút hơi vàng, khi ăn càng ngon hơn.
Trên bếp lò nhà họ Bùi cũng chỉ có hai cái nồi nhỏ nhưng nhà có Bùi còn có một cái lò.
Cái lò này chỉ đốt bằng than mà còn đốt cả củi.
Khương Nhiễm nhờ Bùi San San châm lửa rồi đặt chảo rán lên trên.
Lúc làm bánh rán không được để lửa quá to, nếu không bánh sẽ không chín và bề mặt sẽ bị cháy.
Phải thêm cả dầu, nếu không bánh sẽ khô cứng, khi ăn sẽ không mềm.
Khương Nhiễm không làm thì thôi đã làm phải làm thứ tốt nhất.
Lông mày của Bùi San San và Vương Thúy Lan nhíu lại khi thấy động tác thêm dầu vô cùng hào phóng của Khương Nhiễm.
Khương Nhiễm căn cứ người trong nhà và người trước mặt, sáu người, tổng cộng làm bảy cái bánh.
Đàn ông ăn hai cái, Bùi San San và Vương Thúy Lan mỗi người một cái, Khương Nhiễm và Bùi Cảnh ăn một cái.
Không phải Khương Nhiễm muốn tiết kiệm mà là Khương Nhiễm muốn giảm béo.
Để giảm béo, bắt đầu bằng cách ăn ít lại.
Với thể trạng hiện tại của cô, nhịn ăn là điều không thể, không ăn một bữa toàn thân đã cảm thấy không chịu nổi.
Chỉ có thể ăn ít đi và điều chỉnh từ từ.
Bánh rán hành đã nướng xong, thịt kho tàu cũng gần xong, Khương Nhiễm gọt khoai tây bỏ vào, đậy nắp lại nấu thêm một chút, đợi khoai tây đã chín thì cho vào trong một cái nồi sứ.
Khương Nhiễm cho thêm thịt, thêm khoai tây, thành một cái nồi lớn.
Sau khi cho vào nồi, Khương Nhiễm cho thêm hành đã thái từ trước.
Sứ trắng đựng thịt kho tàu màu đỏ, phía trên còn điểm xuyến màu xanh của hành lá, hương thơm tập trung ở đầu mũi, thật sự tràn ngập hương thơm và mùi vị.