Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô bé không ăn mảnh, còn muốn chia sẻ đồ ăn với anh trai nữa.
Đúng là một cô bé ngoan khiến người khác yêu thương.
Cô bé vừa nói thế, Lục Mạn Mạn cúng nhớ đến việc hôm nay Chu Bỉnh vất vả cầm ô, cu li này cũng nên được thưởng xứng đáng, lập tức nói: “Đương nhiên có thể, bây giờ Chi Chi có thể gọi anh trai xuống cùng ăn pudding với cháu nha.”
Chi Chi vui mừng hoan hô một tiếng, rồi lên lầu gọi anh trai mình.
Cô bé nói với Chu Bỉnh: “Anh, pudding thím làm ăn ngon lắm, thím gọi anh xuống cùng ăn pudding.”
Chu Bỉnh không ngờ thím không quên cậu, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, cậu theo bản năng định từ chối, nhưng lại không nhịn được nên xuống lầu với em gái.
Chu Bỉnh cũng giống Chu Chi Chi, cảm giác đầu tiên khi ăn pudding là thấy rất hạnh phúc, rất hạnh phúc.
Cậu chân thành nói: “Cảm ơn thím, pudding rất ngon ạ.”
Lục Mạn Mạn không thèm để ý xua tay, cô cầm tờ giấy thỉnh thoảng nhíu mày suy tư, thỉnh thoảng lại viết lên giấy.
Bây giờ đã chạng vạng tối, dì Điền đang nấu cơm trong bếp.
Một lúc sau bên ngoài có tiếng động, rồi bóng dáng Chu Nghiêm Phong xuất hiện sau cửa.
Chu Nghiêm Phong vừa vào đã thấy một cảnh tượng như vậy, cháu trai cháu gái anh đang ngồi cạnh nhau trên bàn ăn gì đó, cũng không biết là thứ gì, nhưng thấy cháu gái ăn một miếng, đôi mắt nhỏ to tròn như quả nho lập tức nheo lại, sau đó nghiêng đầu, trên mặt lộ ra vẻ mặt vô cùng hạnh phúc thỏa mãn.
Mặc dù cháu trai đã mười ba tuổi, nhưng tính cách lại không giống những đứa nhỏ bình thường dù vui hay không cũng bày ra mặt, mà lại đứa nhỏ có tính cách trầm tĩnh có nét đẹp tâm hồn, nhưng Chu Nghiêm Phong lại có thể nhìn thấy vẻ mặt thoả mãn và thoải mái này trên mặt cậu, mặc dù không biểu hiện rõ như em gái cậu.
Còn Lục Mạn Mạn thì chống cằm ngồi bên cạnh, có thể nhìn ra là cô vừa tắm xong, mái tóc dài đen dày tùy ý xõa tung, nhìn rất có mùi vị phụ nữ, trên người vẫn mặc bộ váy ngủ hôm qua, vải dệt hơi mỏng ôm lấy đường cong xinh đẹp, hai tay hai chân lộ ra ngoài, trắng đến chói mắt... đột nhiên cô nhìn thấy anh, sửng sốt một lát rồi cô ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, hơi ngả người ra sau: “Anh về rồi à?”
Chu Nghiêm Phong “Ừ” một tiếng, nhấc chân đi tới.
Pudding vô cùng ngon, Chu Bỉnh và Chu Chi Chi ai cũng không nỡ ăn từng miếng một, mà chậm rãi cẩn thận nhấm nháp, lúc ăn được một nửa thì Chu Bỉnh ngừng lại, nhường phần còn lại cho em gái.
Chu Chi Chi thấy chú về, không chờ được mà cầm pudding chạy đến, ngẩng đầu nhỏ nói: “Chú, chú, pudding thím làm cho bọn cháu ngon lắm, chú mau ăn thử đi, ngon lắm đó!”
Cô bé xúc một thìa giơ lên, trong mắt lấp lánh ánh sáng hưng phấn, vô cùng gấp gáp không thể đợi được.
Chu Nghiêm Phong dừng lại cúi người xuống, tượng trưng nếm thử một chút, rồi sờ gáy cháu gái nói: “Hương vị quả thật không tồi.”
Hình như Chu Chi Chi được tán thành thì càng phấn khích hơn: “Cháu đã nói là ăn ngon mà, thím thật lợi hại, có thể làm ra pudding ngon như này, còn ngon hơn kem que trăm lần!”
Dáng vẻ vô cùng phấn khích của cháu gái nhỏ rất dễ lây người, ngay cả người từ trước đến nay không lộ cảm xúc ra ngoài nưh Chu Nghiêm Phong cũng không nhịn được hơi cong môi: “Chi Chi nói rất đúng, thím cháu thật lợi hại.”