[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 29: Chương 29: Thím như tiên nữ (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn nhìn xem rõ ràng cô bé muốn ăn, nhưng không khóc không quấy, ngay cả hỏi thử cô bé cũng không làm.

Chỉ lén liếm môi.

Tim Lục Mạn Mạn bị tan chảy luôn rồi, nhưng loại kem que này thì có gì ngon đâu, cô nói: “Chi Chi, về nhà thím làm pudding cho cháu ăn nhé.”

Chi Chi chớp đôi mắt to khó hiểu hỏi: “Pudding là cái gì ạ?”

Lục Mạn Mạn kiên nhẫn nói: “Là một món tráng miệng của phương Tây, ăn vào sẽ thấy rất mềm mịn còn có mùi trứng rất đậm, sau khi để vào tủ lạnh thì còn ngon hơn cả kem que.”

Chi Chi nghe thấy ăn rất ngon thì không ngừng nuốt nước miếng, còn ngước đầu nhỏ ngưỡng mộ nhìn Lục Mạn Mạn: “Thím có thể làm món ngon như vậy, thím thật lợi hại quá đi.”

Con bé nói như miệng được bôi mật vậy.

Lục Mạn Mạn không hiểu tại sao nguyên chủ lại tàn nhẫn như vậy, có thể ra tay với một bảo bối đáng yêu như này.

Trong mắt Lục Mạn Mạn, giá trị tình cảm mà con bé mang lại cho cô không thể mua bằng tiền được.

Cô xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé, sau khi xe buýt đến cô cầm tay cô bé lên xe, lần này không đợi Chu Bỉnh cầm tay em gái ôm lên đùi, cô đã ôm cô bé đến cạnh mình rồi.

A, một cô bé đang yên như này, cơ thể mềm mại còn có mùi sữa, cô ôm sợ sẽ nóng như lại không nỡ buông tay~

Sau khi Lục Mạn Mạn về thì đi qua chợ mua kẹo dẻo và nho, về đến nhà điều đầu tiên làm là đưa nhóc Chi Chi đi tắm đã, sau đó vào bếp làm pudding.

Cách làm pudding rất đơn giản, đầu tiên cô đun chảy kẹo dẻo, sau đó đổ sữa vào khuấy đều, thêm chút đường và nho đã bóc vỏ bỏ hạt vào. Cuối cùng để vào tủ lạnh làm mát, đợi sau khi pudding đông lại là thành công rồi.

Mặc dù dì Điền nấu cơm rất ngon, nhưng cũng chưa từng tiếp xúc với loại món tráng miệng ngọt của phương Tây, dì ấy tò mò xem thử, thì thấy pudding đã đông lại trông rất mềm mịn, khi chạm vào còn khẽ đong đưa nữa, còn núng nính hơn cả trứng hấp. Đột nhiên dì ấy nhớ ra đồng chí Lục đã từng là một tiểu thư nhà tư bản, thảo nào cô có thể làm ra đồ ngọt đẹp mắt như vậy, lúc trước tài sản nhà người ta bằng cả phố, đương nhiên chi phí ăn mặc cũng đã từng là thứ người bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ, làm chút đồ ngọt chẳng phải chỉ là chút chuyện nhỏ sao.

Chi Chi vui vẻ vỗ tay, lúc này trong mắt cô bé thím như một tiên nữ vạn năng vậy.

Lục Mạn Mạn múc một miếng pudding đút vào cái miệng nhỏ cô bé, đôi mắt của nhóc Chi Chi mở to, đây là hương vị gì vậy, trong miệng tràn đầy cảm giác lành lạnh, thơm thơm ngòn ngọt còn mềm mịn, cắn một miếng còn thấy cả nho mềm mềm nữa.

Chi Chi cảm thấy thật hạnh phúc.

Lục Mạn Mạn không nói làm cho Chu Bỉnh ăn, nên Chu Bỉnh rất tự giác về phòng làm bài tập, dưới lầu văng lên tiếng hét chói tai hưng phấn của em gái, cậu biết mình không nên ghen tị với em gái, nhưng đáy lòng lại không khỏi chua xót.

Trong lòng Chu Bỉnh đau xót, nhưng sao Chi Chi có thể quên anh trai mình được.

Cô bé ăn một miếng pudding, động tác nhai chậm hơn rất nhiều, sau khi do dự một lúc, cô bé khẽ nói: “Thím.”

Lục Mạn Mạn: “Hả?”

Chi Chi sợ bị thím từ chối, cô bé mong chờ nhìn Lục Mạn Mạn, giọng nói mềm mại tinh tế, nói vô cùng nhỏ: “Pudding ăn rất ngon, Chi Chi có thể cho anh ăn một chút pudding không ạ... anh cũng chưa từng được ăn pudding.”

Cô bé càng nói càng bé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.