[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 36: Chương 36: Cô chủ nhà giàu không an phận (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhưng nghĩ lại, dù sao thì hai đứa nhỏ không phải gia đình bình thường, từ nhỏ đã được người nhà nuôi dạy trong điều kiện môi trường và giáo dục rất tốt, tất nhiên xuất phát điểm sẽ phải cao hơn những đứa trẻ khác, kiến thức cũng sâu rộng hơn.

Chẳng qua, bên cạnh không có người lớn giám sát, vậy mà hai đứa nhỏ còn có thể cố gắng học ngoại ngữ, rất đáng khen ngợi.

Lục Mạn Mạn đi tới, cúi người ôm Chu Chi Chi, còn thơm lên cái má mềm mại bé bỏng của cô bé, ưm, mùi sữa trên người bé ngoan thơm ghê.

Cô nói: “Chi Chi ngoan quá, còn biết học tiếng Anh với anh trai nữa, đã ăn sáng chưa?”

Sau khi Chi Chi được thím thơm, cũng tự nhiên vòng tay qua ôm cổ thím, thơm lên má thím “chụt” một tiếng.

Trên người thím có mùi thơm quá à, còn dễ ngửi hơn mùi trên người mẹ nữa.

Cô bé rất thích thím, nếu không phải buổi sáng cô bé tỉnh dậy đã bị anh trai với dì Điền ngăn lại, đã chạy lên lầu tìm thím từ lâu rồi!

Cô bé hớn hở vỗ vỗ hai bàn tay nhỏ bé, nói: “Ăn rồi ạ, ăn rồi ạ, buổi sáng chúng cháu ăn mì nóng với bánh bao thịt rất lớn, thím có đói không, cháu lấy bánh bao thịt lớn cho thím nha, bánh bao thịt lớn ngon lắm!”

Bé con nào cũng nói chuyện đáng yêu dễ thương như thế sao?

Lục Mạn Mạn không nhịn được cười, có điều, buổi sáng cô thường ăn bánh kem, bánh mì kẹp hoặc ngũ cốc, không thích ăn bánh bao thịt, cô bảo bé ngoan học tiếng Anh với anh trai tiếp, sau đó vào phòng bếp dặn dì Điền: “Hấp cho tôi chén canh trứng là được rồi.”

Dì Điền tay chân nhanh nhẹn, chỉ chốc lát sau đã bưng lên một chén canh trứng mềm núc ních.

Canh trứng gà vừa ra khỏi nồi còn rất nóng, Lục Mạn Mạn vừa chờ nó nguội bớt, vừa giơ tay lướt điện thoại di động một chút theo bản năng... Kết quả, tất nhiên không thể được như mong muốn.

Người hiện đại luôn có tật này, tay không lúc nào rời nổi khỏi cái điện thoại.

Trong lòng Lục Mạn Mạn bực bội trong chốc lát, bỗng nhiên nhìn thoáng qua, thấy dì Điền vẫn chưa rời đi, vẻ mặt còn có vẻ muốn nói lại thôi.

Lục Mạn Mạn: “Dì Điền, có chuyện gì thì dì cứ nói đi.”

Dì Điền đi tới: “Đồng chí Lục, lúc nãy bác với thím họ kia của cháu lại gọi điện thoại tới...”

Từ ngày Lục Mạn Mạn gặp mấy người kia, dì Điền đã nói cho Lục Mạn Mạn, ban ngày bọn họ gọi điện thoại tới mấy lần.

Tất nhiên Lục Mạn Mạn biết chuyện gì xảy ra, cô cũng không để ý, nói: “Gọi thì gọi, đừng quan tâm tới bọn họ thôi, không được nữa thì dì cứ nói cho bọn họ biết, nếu còn quấy rầy nhà mình nữa thì sẽ trình báo công an.”

Nhưng thứ dì Điền muốn nói không phải chuyện đó, dì ấy nhỏ giọng nói với Lục Mạn Mạn: “Sáng nay tôi ra chợ, lúc đi tới ngoài cổng nhà chúng ta, thì thấy hai ông bà lão khoảng chừng sáu mươi tuổi ngồi rình ở ngoài, nhìn thấy ai cũng giữ chặt lại hỏi có biết một người tên...”

Ngón tay Lục Mạn Mạn dừng lại, nhíu mày: “Tên tôi?”

Dì Điền gật đầu, tiếp tục nói: “Viện chúng ta lớn như thế, nhiều người ở đến vậy, hỏi tên chưa chắc đã biết được ai là ai, tất nhiên chẳng người nào để ý tới bọn họ, họ lại đi khắp nơi nói Lục Mạn Mạn lừa cắp vòng tay vàng của bọn họ mà không lo việc cho bọn họ nữa gì đó...”

Lục Mạn Mạn không giận mà ngược lại còn mỉm cười: “Vậy sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.