[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 44: Chương 44: Ông chú già khôn khéo và tâm cơ tận xương (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Chu Bỉnh dịu dàng dỗ dành em gái rửa mặt nhưng Chu Chi Chi chỉ lắc đầu như trống bỏi, nói gì cũng không nghe.

Chu Bỉnh chẳng biết làm thế nào chỉ đành dắt tay em gái đi tìm thím, cậu tin chỉ cần thím nói một câu thôi chắc chắn em gái sẽ ngoan ngoãn đi rửa mặt.

Không ngờ vừa xuống dưới đã nghe thấy thím đang nói chuyện với chú, thím còn vừa nói vừa nghiêng người dựa vào tay vịn ghế sô pha như người không xương, ngữ khí khác hẳn mọi khi, giọng nói cứ nhỏ nhẹ, ngọt ngào như nước đường. Nói đến âm cuối còn hơi “câu” lên, ánh mắt nhìn chú cũng... cũng không đứng đắn lắm...

Tuy Chu Bỉnh không hiểu những chuyện giữa người lớn với nhau nhưng cậu lập tức đỏ mặt tía tai.

Cậu nắm tay đứa em gái ngây thơ chẳng hiểu chuyện gì nhanh chóng xoay người lên tầng hai.

Ánh mắt Chu Nghiêm Phong hơi loé lên, anh giơ nắm tay lên che miệng ho một tiếng.

Sau đó hơi nghiêng đầu, người phụ nữ trước mặt nhàm chán khoanh tay, eo và hông dựa vào tay vịn sô pha như không có xương, hai chân bắt chéo.

Anh nói: “Một là ngồi hai là đứng, vừa rồi chưa ăn no à?”

Lục Mạn Mạn nhướng mi, chậc, ông chú già này sao còn giáo huấn cô, là chê cô đứng không đàng hoàng à?

Lẽ nào không thấy cô đang trêu chọc anh sao?

Cái tên thẳng nam sắt đá!

Ngồi thì ngồi!

Tính tình tiểu thư của Lục Mạn Mạn dâng lên, cô lập tức đặt mông ngồi xuống ngay cạnh người đàn ông, thế còn chưa xong, cô còn cúi người thấp xuống nói: “Vừa nãy em nói chuyện với anh, anh có nghe rõ không?”

Cái chỗ mềm mại, cao chót vót của người phụ nữ chỉ cách cánh tay Chu Nghiêm Phong có chút xíu, cô hơi giương cằm lên nói chuyện khiến hơi thở như lan phả ra từ đôi môi đỏ hồng hơi chu lên dừng ngay dưới mí mắt Chu Nghiêm Phong.

Không hề có chút tự giác giữ khoảng cách an toàn chút nào.

Chẳng biết bản tính cô là vậy hay là cố ý nữa.

Chu Nghiêm Phong: “...”

Anh hơi khựng lại, vô thức rút cánh tay đó ra đặt sau thành sô pha rồi chuyển chủ đề: “Chú thím họ của em...”

Lục Mạn Mạn khẽ nhếch mày, không hề nhận ra mình bị dời sự chú ý sang chuyện khác, cô ngồi nghiêm chỉnh lại, dò hỏi: “Sao vậy? Anh tìm hiểu tình hình thế nào rồi?”

Chu Nghiêm Phong: “Đã giải quyết xong rồi.”

???

Nhanh vậy!

Lục Mạn Mạn chỉ quan tâm đúng một chuyện, cô bật thốt lên: “Vậy em có trong sạch không?”

Chu Nghiêm Phong gật đầu, tích chữ như vàng: “Ừ.”

Giải quyết chuyện này không tốn sức lắm, hôm qua sau khi Chu Nghiêm Phong nhận được điện thoại của Lục Mạn Mạn thì lập tức cho người đi điều tra, nhưng anh không phái người của mình mà là báo công an.

Hai ông bà đó rất dễ bắt, đã quyết tâm phải tử thủ ngoài cổng đại viện quân khu nhưng vừa nhìn thấy đồng chí công an đến đã hoảng sợ chạy trốn như thể sợ hãi cái gì đó.

Đồng chí công an nhận ra chỗ không thích hợp thế là kéo người đến thẳng đồn công an, còn chưa tra hỏi được mấy câu hai người kia đã khai báo hết ra rồi.

Thì ra hai ông bà này tới tìm Lục Mạn Mạn là vì nghe nói cô đã lên chức phu nhân quan quân, còn không phải loại phu nhân quan quân bình thường mà là phu nhân thủ trưởng. Sau đó, họ bị thằng con trai làm công trong xưởng nước tương giật dây đến tìm Lục Mạn Mạn, muốn cô nhờ chồng giúp ah ta lên làm chủ nhiệm phân xưởng.

Lục Mạn Mạn không hề cố kỵ mắng luôn thằng con trai của hai ông bà già đó, không cố gắng học hỏi nâng cao trình độ mà thoát khỏi cái kiếp làm cu li lại vọng tưởng đi cửa sau mà được nâng lên làm chủ nhiệm phân xưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.