[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 42: Chương 42: Thật dễ thương (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Chu Nghiêm Phong đẩy cửa đi vào thì thấy cô gái mặc váy ngủ, giầy còn chưa cởi đã nằm sấp trên giường, mái tóc dài xõa ra che gần hết khuôn mặt chỉ để lộ con mắt nhắm nghiền và chiếc cằm nhỏ tinh xảo.

Váy ngủ bị kéo lên tận bắp đùi để lộ đôi chân trắng nõn non nớt thon dài thẳng tắp, thậm chí còn lộ ra một ít nội y bên trong.

Tròng mắt Chu Nghiêm Phong tối sầm, anh giơ tay nới lỏng cổ áo sơ mi.

Một lúc lâu sau anh mới đi vào trong, cúi người cởi giày giúp cô, năm ngón tay vén mái tóc ấm nóng của cô ra sau đầu.

Sau đó, anh nắm hai bả vai trơn mịn dưới chăn của cô, cố gắng kéo cô trở mình nằm ngửa ra để cô ngủ ngon hơn.

Cô gái trên giường đột nhiên “A” một tiếng, nói: “Đừng, đừng động đậy.”

Cô hơi ngẩng khuôn mặt hồng hồng vì ngủ say ra, hai mắt vẫn nhắm nghiền, lông mi dài như cánh quạt nhỏ rũ xuống run rẩy hai lần, cái miệng đỏ mọng như anh đào tươi mát, giọng nói ngái ngủ mềm mại như chiếc lông vũ khẽ phẩy vào trái tim người nghe.

Chu Nghiêm Phong lập tức dừng tay.

Sau đó, chỉ thấy cô gái cố gắng mở mắt ra, cũng không biết có phải nhìn thấy là anh không mà lại nhắm ngay mắt vào rồi gục đầu xuống.

Từ miệng cô phát ra hai tiếng “hừ hừ”, vẫn là cái giọng ngọt ngào mềm mại trong trạng thái ngái ngủ vừa rồi.

Cô nói: “Ôi! Em đau eo quá, lưng cũng đau nữa, anh xoa bóp cho em chút được không?”

Tiếng nói nghẹn ngào có mùi làm nũng lại giống tiếng thú cưng kêu thút thít như đang van xin.

Chu Nghiêm Phong nhướng mi, yết hầu hơi nhúc nhích, hỏi: “Có muốn tắt đèn trước không?”

Lục Mạn Mạn đang ngủ mơ màng, nghe có người hỏi thì vô lực nói: “...Tuỳ anh.”

Chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng tắt đèn “tạch” một cái, cô cảm thấy xung quanh lập tức chìm vào bóng tối, sau đó bên cạnh hơi lún xuống, một bàn tay rất to lại khô ráo, nóng hổi đặt lên lưng cô.

Lực đạo bàn tay kia rất nhẹ, cảm giác qua lớp áo ngủ mỏng manh rất nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng rõ ràng.

A! Thoải mái thật đấy...

Lục Mạn Mạn buông thõng hai cánh tay xuống để cơ thể nằm trong trạng thái thả lỏng hết cỡ trên tấm nệm để hưởng thụ lực xoa bóp từ bàn tay. Nhưng một lúc sau vẫn thấy cái tay kia di động trên lưng mà chẳng biết giúp cô xoa cái eo bên dưới.

Thế là cô nâng tay kéo bàn tay lớn kia, nhẹ nhàng nắm ngón cái đặt xuống eo rồi mặc kệ.

Nhưng cảm giác được xoa bóp mềm mại không hề truyền đến, mãi đến lúc cô “hừ hừ” hai tiếng thì bàn tay đó mới bắt đầu động đậy...

Lục Mạn Mạn từ từ chìm vào giấc ngủ trong trạng thái được xoa bóp thoải mái, chẳng biết qua bao lâu, chỉ mơ hồ nghe thấy có người gõ cửa: “Đồng chí Lục, đồng chí Lục, cô tỉnh chưa?”

Dì Điền?

Lục Mạn Mạn mơ màng tỉnh lại nhưng vẫn nhắm mắt trở mình trên đệm, eo và lưng đã được xoa bóp thoải mái, cơn đau nhức ban đầu đều bị quét sạch hết. Cô duỗi eo, mơ màng nói: “Dì Điền, sao vậy?”

Tiếng nói của dì Điền từ bên ngoài vọng vào: “Cơm đã nấu xong rồi, thủ trưởng cũng đã quay về, đang chờ cô ở dưới đấy.”

Lục Mạn Mạn kinh ngạc mở mắt ra: “... Mấy giờ rồi?”

Dì Điền nhấn mạnh: “Nhanh lên, một giờ chiều rồi đấy.”

Dù dì Điền không nhấn mạnh thì cô cũng nhìn ra rồi, cách một lớp rèm cửa cũng nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài rất gắt như là giữa trưa vậy.

Cô ngủ thẳng đến lúc này cũng chẳng phải chuyện lạ nhưng sao Chu Nghiêm Phong lại về vào lúc trưa chứ?

Lục Mạn Mạn vội ngồi dậy đi tắm rửa thay quần áo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.