Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đến tam chuyển nhất hưởng ba hai chân cũng không có, chỉ bỏ ra có 800 đồng đã cưới được con gái bà, còn có nhà ở, đúng là hời cho cái thằng nhóc nghèo đó, giờ còn muốn có xe đạp!
Trên thực tế, ở thập niên 80 đã xuất hiện đồ điện này, dùng đồ điện làm sính lễ sẽ quý hơn, nhưng thế hệ trước ở nông thôn vẫn chỉ công nhận tam chuyển nhất hưởng ba hai chân.
Kỳ thực Chu Trình Ninh đã đưa cho Từ Hương Quyên một nghìn hai, hoàn toàn đủ mua tam chuyển nhất hưởng ba hai chân, chỉ là Ngô Thải Phượng không chịu nghe, nghĩ sính lễ có 800 đồng, 400 còn lại chắc chắn là do cô muốn mặt mũi nên lừa mẹ. Hơn nữa, 800 đồng cũng không thực tế bằng mấy thứ kể trên.
Từ Hương Quyên lại không có khả năng lấy một nghìn hai tiền tiết kiệm của mình ra cho mẹ xem, lấy thành kiến của mẹ cô với a Ninh, mẹ chắc chắn sẽ nghĩ 400 đồng này là tiền riêng của cô bỏ vào. Cô cũng lười nói nữa, dù sao cuộc sống này là cuộc sống của cô, có tốt hay không cũng chỉ cô biết.
Từ Hương Quyên biết sẽ dễ dàng thay đổi được quan điểm của mẹ mình đối với con rể, đời trước cũng phải đến khi chồng cô sắp gần đất xa trời, mẹ cô mới chịu nhả ra, nói đời này Trình Ninh thật sự quá khổ.
Từ Hương Quyên: “Mẹ, tại sao mẹ lại nghĩ là anh ấy muốn mua? Anh ấy muốn mua thì con sẽ mua cho à? Như vậy là hời cho anh ấy quá rồi! Là con muốn mua, với lại con cũng biết đạp xe, bình thường để cha bọn nhỏ chờ con đi đó đi đây, cũng đỡ tốn tiền mua giày.”
Nói đến giày, giờ đã là tháng mười, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, cô phải đan áo len cho một lớn một nhỏ, sau đó lại khâu giày len sợi cho một lớn một nhỏ. Trước kia cô chỉ khâu giày cho nhỏ, còn lớn thì cô ngại chân to phí nguyên liệu nên chưa từng làm. Đời trước, dù mùa đông có lạnh cỡ nào, chồng cô cũng chỉ đi mấy đôi tất mỏng có nhiều chỗ vá, bên ngoài đi giày vải hoặc là giày giải phóng.
Cô chỉ mua cho chồng cô duy nhất một đôi giày bông, còn là vì mùa đông quá lạnh, chồng cô bị tê cóng chân, buổi tối ngủ cũng không ngon giấc.
Giày bông nào dày dặn và ấm được bằng giày len sợi, sau này bọn nhỏ trưởng thành, có năng lực tự làm chủ kinh tế của mình, cô không tiếc len nữa, nhưng làm giày len cũng không có đứa nào đi, bọn nó đều ngại xấu xí không xỏ, toàn mua mấy kiểu giày da hay giày nhung gì đó.
Con gái thì đanh đá, con rể lại quá hiền lành, ở nhà hay ở bên ngoài đều sợ vợ, đúng là không giống kiểu đòi mua xe đạp, với lại con rể có muốn mua thì con gái cũng đồng ý rồi, bà ấy không thể phản đối được nữa, “Được, con cứ viết thư bảo anh con một tiếng là được.”
Mẹ cô có thói quen tích trữ len sợi, rất nhiều len sợi đều do anh trai chị gái gửi tới, trong nhà còn không ít.
Ở thời đại này của bọn họ, phụ nữ chỉ thích tích trữ, cô cũng không nhất thiết phải đi mua len sợi, “Mẹ ơi, mùa đông sắp tới rồi, mẹ xem, mẹ cũng đã đan cho cha con rất nhiều áo len rồi, giờ Qua Qua nhà con còn chưa có áo lông mặc đâu, Ngưu Ngưu nhà con cũng cần có tất len.”
“Sau này đừng đưa đồ ăn đến cho cha mẹ nữa, đưa đến là chẳng có chuyện gì tốt cả, đúng là cái nợ mà.”
“Con gái sinh ra lại chẳng phải là để đòi nợ.” Từ Căn Sinh đã sắp ăn xong miếng bánh trứng thứ hai.
Sợ bạn già ăn hết, Ngô Thải Phượng cầm miếng bánh trứng lên ăn, ăn dược mấy miếng, cuối cùng bà ấy cũng không nói gì nữa.
Mẹ cô đúng là tích trữ rất nhiều len sợi, có sợi nhỏ sợi lớn, có mềm có cứng, cả một hòm gỗ lớn chứa đầy len, Từ Hương Quyên chọn mấy cuộn len lớn cho vào túi xách về nhà.
Về đến nhà, Từ Hương Quyên đi tìm lồng hấp rồi mang đi rửa sạch để cho ráo nước, sau đó cô nhào bột rồi để cho bột nghỉ. Đến gần trưa, cô đi hầm nồi cháo, lại đun nóng canh gà hầm tối qua, xào một đĩa đậu đũa.
Chồng không có ở nhà, Qua Qua vẫn chỉ là đầu của cả, tất cả mọi việc trong nhà đều do một mình cô làm, từ đi ra vườn vặt đậu đũa đến bẻ đậu, nhóm bếp, rửa bát đều chỉ có một mình cô làm.
Đã lâu lắm rồi cô không tốn sức làm một bữa cơm như thế này.