Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Kỹ năng y tế của cô bé này, có lẽ cao hơn so với ông rất nhiều.
Ông cụ hi vọng nói, Giang Niệm Tư tự nhiên miệng đầy đồng ý.
Hôm sau, những bệnh nhân đó đến khám bệnh ngày hôm trước, đầu tiên là nói với ông cụ: Ôi chao, ông cụ, học trò đó của ông thật tuyệt nha, hôm qua cổ họng tôi khó chịu kinh khủng, tựa như dao cắt, tôi nghĩ ít nhất cũng phải ba bốn thiên tài mới tốt, không nghĩ hôm qua đã uống thuốc do học trò ông kê hai lần, hôm nay đã tốt rồi.”
Một người nói như vậy, có thể là tình cờ.
Thế mà kế tiếp, một số bệnh nhân đều nói điểm trúng gió cảm lạnh đó, lập tức đã được Giang Niệm Tư chữa hết.
Điều này khiến ông cụ bị kinh động.
Lúc đó khi ông ấy nhìn toa thuốc, chỉ nhận ra thuận lợi của sự kết hợp giữa các vị thuốc đó.
Lại không nghĩ rằng, hiệu quả sẽ tốt như thế.
Ba ngày tiếp theo, mỗi ngày Triệu Phương Như đều đến tìm Giang Niệm Tư châm cứu giúp đỡ thanh trừ độc tố.
Hai ngày trước mụn kia mọc lên càng nhiều dọa Triệu Phương Như sợ quá chừng.
Mặc dù Giang Niệm Tư liên tục an ủi cô ấy sẽ không có việc gì nhưng mụn mọc ở trên mặt chính mình thì làm sao Triệu Phương Như có thể yên tâm được.
Cô ấy vẫn cứ thoa kem dưỡng da như thường lệ, cũng không quên uống thuốc bổ điều dưỡng khí sắc.
Ngày thứ tư Triệu Phương Như thức dậy phát hiện mụn trên mặt giống như đã xẹp xuống không cứng như vậy nữa.
Cô ấy bỗng chốc sững sờ, thật đúng là ba bốn ngày mới có thể thấy được hiệu quả nha.
Triệu Phương Như vui vẻ vội vàng bôi thêm một lớp kem dưỡng da dựa theo phương pháp Giang Niệm Tư nói.
Giang Niệm Tư từng nói miễn là tình trạng mụn bắt đầu tiến triển tốt hơn thì cũng không cần cô làm châm cứu thanh trừ độc tố nữa.
Vì vậy Triệu Phương Như vui mừng khấp khởi chờ đợi.
-
Giang Niệm Tư đang cầm một kiện hàng lớn đi đến bưu cục.
Kiện hàng này là Đinh Hồng Mai chuẩn bị một vài đặc sản quê hương muốn đưa cho anh họ, bởi vì hàng cô đều đến thị trấn nên Đinh Hồng Mai mới để cho cô đi gửi.
Sau khi gửi kiện hàng đi Giang Niệm Tư bấm điện thoại gọi cho anh họ.
Giang Bằng Vũ nghe được âm thanh nhỏ nhẹ mềm mại trong điện thoại thì có chút không xác định: “Em là... Tư Tư?”
Giang Niệm Tư “Vâng” một tiếng: “Anh, em là Tư Tư, mẹ em gửi cho anh chút đặc sản quê hương, gọi nhắc anh chú ý một tí.”
Bản thân ở quân doanh có thể được người nhà nhớ đến khiến ngực Giang Bằng Vũ mềm nhũn.
Ba mẹ, ông nội, còn có chú Hai của anh ta đều qua đời trong một trận ngoài ý muốn.
Là thím Hai không ruồng bỏ anh ta bằng lòng nuôi nấng bên mình nên anh ta mới có thể có ngày hôm nay.
Sau khi tiến vào doanh trại quân đội thì thường xuyên gửi đồ khiến anh ta không đến nỗi nhìn bọn chiến hữu nhận được bao hàng mà thèm muốn.
Anh ta luôn nhớ kỹ ân tình này.