Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Thím Hai lại làm đồ ăn ngon cho anh rồi.” Giọng nói Giang Bằng Vũ lộ vẻ tươi cười.
Giang Niệm Tư nói: “Vâng, mẹ nói khi anh thấy những đặc sản này thì có thể nhớ đến trong nhà, cũng để em nhắc nhở anh mau trở về một thời gian, mẹ đã nhờ bà mối tìm cho anh nhiều đối tượng hẹn hò, nói xem mắt người này không được thì còn người khác để anh yên tâm.”
Một giây trước vẫn còn vô cùng cảm động một giây sau biểu cảm Giang Bằng Vũ trực tiếp chết lặng.
Không hổ là thím Hai của anh ta.
Lại còn xem mắt người này không được vẫn còn người khác, anh ta là hoàng đế sao?
Cái này không thể chấp nhận được.
Anh ta liền giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt: “Cái kia, Tư Tư à, anh có chút việc nhỏ nên
tạm thời không nói chuyện với em nữa.”
Giang Niệm Tư chỉ giúp đinh hồng mai nhắn nhủ một chút cũng không thèm để ý Giang Bằng Vũ có xem mắt hay không.
Bởi vì chuyện mai mối này rơi xuống trên người cô thì cô cũng không thích.
Giang Bằng Vũ vừa mới cúp điện thoại thì ngoài cửa có một người tiến vào.
Người đến có dáng cao chân dài, mặc một bộ quân phục xanh tôn lên thắt lưng thon gọn.
“Gọi điện thoại cho ai vậy?” Thẩm Trình tùy ý hỏi một câu.
Giang Bằng Vũ xoa xoa tóc: “Ôi, không nói cũng được.”
Ngoài miệng nói không nói cũng được nhưng một giây sau liền giống như đổ đậu qua ống tre bùm bùm nói không ngừng.
“Lão Thẩm, nói cho cậu nghe tôi đặc biệt muốn về nhà, tôi nhớ vú... nhớ thím Hai còn nhớ em trai em gái của tôi nữa nhưng mà... Nhưng mà tôi về nhà một cái sẽ bị bắt đi xem mắt, thế này cũng làm khó tôi rồi.”
Thẩm Trình muốn mà chẳng giúp được vấn đề này bởi vì tình huống của anh cũng giống như vậy.
Trong nhà cũng đều gọi điện thoại tới lãnh đạo bên kia giục anh kết hôn rồi.
Đôi mắt hẹp dài dưới mũ quân đội kia hiện ra bất đắc dĩ giống vậy: “Biện pháp tốt nhất chính là không quay về.”
“Nhưng trốn tránh không phải là biện pháp hay.” Giang Bằng Vũ nói.
Thẩm Trình cảm thấy đây chính là biện pháp duy nhất.
Nói đến chuyện này, Giang Bằng Vũ bỗng nhiên nghĩ tới em họ vừa gọi điện thoại đến liền ôm lấy cổ Thẩm Trình.
“ Lão Thẩm, tôi là chưa có người phù hợp nhưng tôi cảm thấy có người vô cùng thích hợp với cậu đấy.”
Thẩm Trình liếc anh ta, trong mắt hoa đào lộ ra một tia buồn cười: “Chuyện của anh còn chưa giải quyết được đã nghĩ nhúng tay vào chuyện của tôi à?”
Giọng nói trầm thấp chọc ghẹo giống như phát ra từ trong lồng ngực mang theo hứng thú mê người.
Giang Bằng Vũ “ách” một tiếng: “Không phải tôi đúng lúc phát hiện ra người thích hợp với cậu sao? Cậu xem cậu thích tự do không thích bị người ràng buộc, lại mạnh mẽ, tôi có người em gái tuy mập một chút, lùn một chút, đen một chút nhưng vô cùng được quý mến rất thích hợp làm cô vợ nhỏ, nhất là làm vợ của cậu.”
Thẩm Trình chỉ tặng anh ta một chữ..
“Cút.”