Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Chậc chậc, bảo sao Kỷ Ninh Chi này lại gây sự với Văn Thanh như vậy, thì ra là chướng mắt Văn Thanh.”
“Sao có thể vừa ý Văn Thanh được chứ, nhà họ Kỷ là triệu phú đấy.”
“...”
Mấy người phụ nữ châu đầu ghé tai, kể lể hết chuyện giữa Văn Thanh và Kỷ Ngạn Quân ra.
“Tôi nhớ trước đây Văn Thanh thích chờ xe của Kỷ Ngạn Quân ở giao lộ Thập Xoa, lúc đó còn chưa biết cô ấy tên là Văn Thanh, chỉ cảm thấy cô bé này xinh đẹp thật đấy, không ngờ bây giờ lại là Văn Thanh.”
“Cô nói vậy, hình như tôi cũng đã từng nhìn thấy Kỷ Ngạn Quân ăn cơm với cô ấy rồi.”
“Từng xem phim nữa.”
“Từng cầm tay nhau nữa.”
“Tức là bọn họ đã từng hẹn hò rồi hả?”
“Chắc chắn là đã hẹn hò rồi.”
“Vậy bây giờ chuyện gì đang diễn ra đây...”
“Không hiểu nữa.”
“...”
Một đám người mồm năm miệng mười, cô tiết lộ một chút, tôi phanh phui một tẹo, đào bới lại hầu hết quá khứ của Văn Thanh và Kỷ Ngạn Quân, kế đó hiện giờ cũng không biết hai người kia sau này sẽ ra sao nữa.
“Quần áo là do em may à?” Một lát sau, Kỷ Ngạn Quân mở miệng hỏi.
“Đúng vậy.” Văn Thanh đáp.
“Được.” Kỷ Ngạn Quân vừa nói vừa lôi ví ra, rút ra hai tờ tiền giấy mười đồng màu lam và một tờ tiền giấy năm đồng màu vàng.
“Anh, không thể đưa cho cô ta được!” Kỷ Ninh Chi kêu gào ở một bên.
Thấy Kỷ Ngạn Quân lấy tiền, Văn Thanh xoay người bắt đầu đóng gói váy bông hoa nhí và giày xăng-đan kẻ, đựng trong túi vải, đi lên trước đưa cho Kỷ Ngạn Quân, đồng thời duỗi tay ra cầm lấy hai mươi lăm đồng.
“Còn bốn đồng tiền đặt cọc nữa!” Kỷ Ninh Chi hô lên kịp thời.
Văn Thanh nhìn về phía Kỷ Ninh Chi với khuôn mặt vô cảm, hỏi lại: “Tiền đặt cọc Trương Ngọc Linh đưa cho chúng tôi mà phải trả lại cho cô sao?” Tất nhiên là phải trả lại cho Trương Ngọc Linh rồi.
Kỷ Ninh Chi lại bị Văn Thanh làm cho nhục nhã lần nữa, cô ta sợ nhất là bị người khác nói cô ta không có tiền, nói cô ta không xinh đẹp.
Cô ta đang định phản bác thì Kỷ Ngạn Quân lại mở miệng: “Có thể đi được chưa?”
Chương Phương Phương nãy giờ không nói gì lại tiến lên kéo Kỷ Ninh Chi, dịu dàng nói: “Ninh Chi, đi thôi, nếu không đi thì anh trai em sẽ tức giận đấy.”
Kỷ Ninh Chi lén liếc Kỷ Ngạn Quân, quả nhiên thấy anh sa sầm mặt mày, lập tức không dám la lối nữa.
Kỷ Ngạn Quân đi ra khỏi tiệm may dì Tiếu đầu tiên.
Kỷ Ninh Chi, Chương Phương Phương đuổi theo. Lúc đi tới cửa, Kỷ Ninh Chi quay đầu lại làm mặt xấu với Văn Thanh, dường như muốn nói 'Nhìn đi, anh trai tôi không thèm để ý đến cô đâu!', sau đó đắc ý quay đầu đi.
Vốn dĩ những vị khách hàng đang muốn xem kịch vui thì giờ phút này lại ngơ ngác.
“Cứ thế mà đi à?”
“Đã hẹn hò rồi, sao nói đi là đi vậy?”
“Đúng đấy.”
“...”
Tất cả mọi người đều nhìn Văn Thanh, ngay cả dì Tiếu cũng nhìn về phía Văn Thanh. Dì Tiếu đứng gần các vị khách, nghe được hết những gì bọn họ nói, bà ấy không ngờ Văn Thanh và Kỷ Ngạn Quân còn có mối quan hệ như vậy. Nghĩ tới đứa em gái như vậy của Kỷ Ngạn Quân, thật ra còn không tốt bằng mối quan hệ này, Văn Thanh vừa xinh đẹp vừa biết kiếm tiền, chả có điểm nào không xứng với tên Kỷ Ngạn Quân kia cả.
Dì Tiếu thầm thấy bất bình thay cho Văn Thanh, nhưng dường như Văn Thanh lại đang cười, dì Tiếu hỏi: “Văn Thanh, cháu cười gì vậy?”
“Hai mươi lăm đồng ạ.” Văn Thanh đưa tiền cho dì Tiếu, nói: “Cháu đưa dì Tiếu nè, dì nhận lấy đi, bây giờ cháu bắt đầu may quần áo đã, dì ghi chép lại kích thước đi ạ.”