Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Có ma mới tin con, con là con của mẹ, chả nhẽ mẹ còn không biết con sao? Văn Thanh, mẹ cho con biết, mẹ không muốn con tiêu tiền của Kỷ Ngạn Đông, cũng không đồng ý cho hôn sự của hai đứa con!” Diêu Thế Linh nói rõ thái độ của mình.
Tiểu Văn Thanh nghe vậy lập tức bực bội: “Mẹ dựa vào đâu mà không đồng ý chứ?”
“Bằng chuyện mẹ sinh con ra, nuôi con, là mẹ ruột của con! Bằng chuyện Kỷ Ngạn Đông không phải thật lòng muốn cưới con, bằng chuyện cậu ta quá giàu còn nhà chúng ta quá nghèo, bằng chuyện mẹ của cậu ta quá cao cao tại thượng, không ưa con, nhìn nhà chúng ta cũng không vừa mắt!” Diêu Thế Linh chỉ tay vào người Văn Thanh: “Văn Thanh, nếu như con còn biết suy nghĩ, vậy thì con ở với mẹ, vài ngày nữa nói chuyện với bọn họ rồi từ hôn!”
Từ hôn?
Tiểu Văn Thanh vừa nghe dứt câu thì lập tức nổi giận, như con gái vật con giương nanh múa vuốt, nói to: “Con không từ hôn, người con gả cho phải là anh ấy chứ không phải là mẹ anh ấy! Con để ý mẹ anh ấy làm gì!” Văn Thanh trừng mắt nhìn Diêu Thế Linh chất vấn: “Mẹ, mẹ là mẹ ruột của con ư? Không muốn cho con lấy chồng tốt mà chỉ muốn con lấy chồng gần, chả nhẽ mẹ muốn cho gả cho người sửa giày đầu thôn thì mẹ mới vui vẻ, hạnh phúc đúng không?”
“Con nói hàm hồ gì đó!” Diêu Thế Linh run lên vì tức giận.
Lời Tiểu Văn Thanh nói làm người khác quá đau lòng, Văn Thanh nghe thấy thế thì muốn lên cản lại, nói cô bé đừng dùng lời nói làm tổn thương mẹ nữa.
Thế nhưng cô vừa nhào lên thì mới nhận thấy mình không khác gì không ý, xuyên qua cơ thể Tiểu Văn Thanh, suýt chút nữa quên mất mình chỉ là một hồn ma.
Cô quay đầu nhìn về phía Tiểu Văn Thanh.
Cô lúc này chính Là Tiểu Văn Thanh, bởi vì cha đã qua đời, người trong thôn đồn rằng vì Diêu Thế Linh không muốn nhìn thấy cô nên càng đối xử khó khăn với cô hơn.
Trong lòng cô dồn mọi chuyện của cha đặt lên người mẹ.
Đặc biệt là ở kiếp trứơc, Diêu Thế Linh cực lực phản đối chuyện kết hôn của cô, làm cô chán ghét Diêu Thế Linh đến tột độ. Mãi cho đến cô đổ bệnh, sinh non không có ai để dựa vào, lúc ấy chỉ có một mình Diêu Thế Minh yên lặng canh giữ bên cạnh cô, chăm sóc cô. Chỉ đến lúc đó, cô mới biết mình đã sai, sai rất nhiều.
Nhưng lúc này, Tiểu Văn Thanh cũng không thể nào hiểu lòng Diêu Thế Linh được.
“Con nói hàm hồ? Mẹ đừng nghĩ là con không biết mẹ tính toán chuyện gì. Mẹ với mẹ của Lục Nga trọng nam khinh nữ giống nhau, nuôi con gái chỉ để kiếm tiền cho mình, giúp cho con trai của mẹ cưới vợ! Mẹ chính là ích kỉ đến như thế, chỉ lo cho mẹ, cha con cũng là do mẹ hại chết! Chính do mẹ hại chết!”
“Con!” Diêu Thế Linh cũng nhịn không được nữa, vung tay lên.
Văn Thanh nhớ rất rõ này lúc trước cũng vì một cái tát này mà quan hệ của cô với mẹ hoàn toàn tan vỡ, sau đó cô làm loạn, đâm đầu vào con đường một đi không quay đầu.
“Đừng, đừng đánh!” Văn Thanh hét to lên, muốn ngăn cái tát này trở lại.
Đột nhiên, trước mắt cô trở nên trống rỗng, chỉ nghe thấy tiếng “bốp” giòn tan, cô lập tức cảm thấy cảm giác đau rát trên má trái mình.
Diêu Thế Linh sững sờ nhìn Văn Thanh, hốc mắt bà dần dần đỏ bừng, bà đánh Văn Thanh rồi, đây là lần đầu tiên bà đánh Văn Thanh...
Văn Thanh kinh ngạc nhìn Diêu Thế Linh, viền mắt cũng dần dần đỏ bừng, cô cảm thấy đau, thật sự đau vô cùng...