Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Mẹ...” Văn Thanh lấy tay che một bên gò mát đau rát, không dám tin rằng mẹ đã tát mình, cô kêu lên.
Diêu Thế Linh kinh ngạc đến mức không biết làm gì, ngây người nhìn chằm chằm Văn Thanh.
Kiếp trước, bởi vì một cái tát này của mẹ mà Văn Thanh ngay lập tức trở mặt với Diêu Thế Linh. Cô tức giận hét lớn mắng Diêu Thế Linh, buông ra những câu rất nặng lời, sau đó mặc chiếc váy bông chạy ra ngoài, rất lâu cũng không thấy quay về.
Nhưng ngay tại thời điểm này, Văn Thanh cứ đứng yên tại đó, cô không nhúc nhích, chỉ nhìn Diêu Thế Linh đứng bất động.
Rồi Diêu Thế Linh đã di chuyển trước, bà ấy như không biết phải làm gì nữa, chỉ biết luống cuống nói: “Chuyện ngoài đồng mẹ còn chưa làm xong, giờ mẹ phải đi làm.” Dứt câu, Diêu Thế Linh lấy chiếc giỏ trúc ở ngoài sân, xiên vào rồi vội vàng rời khỏi sân.
Văn Thanh ngẩn người đứng yên tại chổ, cô dùng sức vặn mình, cảm giác rất đau.
Đau quá!
Viền mắt cô thoáng ừng ực nước, nhưng cô chợt nở một nụ cười.
Cô sống, cô vẫn còn sống, cô trở về năm mình mười bảy tuổi. Trời ạ! Khi đời trước sắp cạn, cô lúc nào cũng hối hận, cầu nguyện, hối hận rằng cô đã sống cả đời ngu ngốc. Văn Thanh mong cầu trời trên cao có mắt, sẽ cho cô thêm một cơ hội, cho cô có cơ hội được lựa chọn thêm một lần nữa. Cô sẽ chọn nghe theo những gì mẹ nói, yêu thương đứa em trai của mình, cô sẽ không liều mạng muốn gả cho Kỷ Ngạn Quân, thậm chí sẽ không qua lại với bất người nào của người nhà họ Kỷ. Cô sẽ sống một đời thật hạnh phúc!
Thật không ngờ trời cao thật sự cho cô cơ hội này, thật sự cho cô được sống lại một đời.
Văn Thanh đột nhiên che mặt, khóc to lên như đứa con nít.
Cô trở về rồi, thật sự đã quay về. Cảm giác đau đớn này quá chân thật, mùi thơm quen thuộc của đám hoa màu trong sân, làn váy trắng bằng vải dạ trong tầm mắt mờ ảo... Những chuyện này đều là thật, tất cả đều là thật cả, cô như khóc trong hạnh phúc.
Đúng lúc này, tiếng cọt kẹt của cánh cửa sân kêu lên.
Văn Thanh quay đầu lại nhìn, lập tức thấy nhanh người con trai đen đúa, mặc trên người loại quần áo tối màu rách nát, nơi đầu gối và cùi chỏ chỗ đều được vá bằng những miếng vá có màu sắc khác nhau. Cả hai người đều nhễ nhại mồ hôi chảy từ trên đỉnh đầu xuống, tay còn mang theo một rổ lớn cỏ xanh được mang từ bên ngoài vào, thở hổn hển.
“Lượng Lượng, Bằng Bằng?” Văn Thanh kêu lớn, hai người con trai trước mặt này chính là hai người em trai của cô, Văn Lượng và Văn Bằng. Theo cô tính thì Văn Lượng năm nay mười bốn tuổi, Văn Bằng năm nay mười tuổi. Văn Thanh vui vẻ chạy đến: “Lượng Lượng, Bằng Bằng!”
Văn Lượng, Văn Bằng thấy chị mình như thế thì lập tức bị dọa sợ, lùi về phía sau.
Văn Thanh vội vàng dừng lại, cô thoáng quên rằng tính tình kiếp trước của cô rất tệ, đừng nói là mỗi trai gái trong thôn đều đã bị cô đánh qua, ngay cả hai đứa em trai này cũng đều đã bị cô dày vò. Chỉ cần Văn Lượng, Văn Bằng có thái độ không nghe lời cô một chút là cô đánh ngay. Cho nên hai cậu trai nhỏ này rất sợ cô, ngoài cảm giác sợ hãi, họ còn cảm thấy chán ghét cô, vốn cũng bởi vì tiếng xấu của cô đồn quá xa.
“Hai đứa đi cắt cỏ trâu cho bò nhà mình à!” Văn Thanh lau đi giọt nước mắt, nhìn Văn Lượng,Văn Bằng nở nụ cười: “Cắt cũng nhiều quá rồi!”
Văn Lượng, Văn Bằng thấy chị mình vậy thì nhìn Văn Thanh chẳng khác gì nhìn một con quái vật.
Văn Thanh tiếp tục cười, định cầm lấy cái sọt: “Hai đứa nghỉ một lát đi, để chị.”