[Thập Niên 80] Tái Giá Cùng Lão Vương Cách Vách

Chương 1: Chương 1: Khuyên can (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sau mùa hè, thôn nữ Tùng Sơn và cùng những nàng dâu trẻ tuổi lại lần lượt thay váy mới, năm nay thịnh hành váy đỏ, váy xếp ly, gió thổi một chút, gấu vấy liên phồng lên, các nếp váy xòe ra, giống như sóng nước vậy, rất đẹp mắt.

Mấy ngày trước, Đông Mạch đi chợ, cũng mua một chiếc váy xếp ly màu đỏ, cô ấy chọn một màu đỏ khác với mọi người, tuy đều là màu đỏ, nhưng người khác phần lớn đều là đỏ thuần, còn riêng cô là một màu đỏ đào.

Cô cảm thấy những chiếc váy xếp ly màu đỏ thuần không được đẹp mắt, màu sắc hơi tối, nhìn qua thì khá là cũ kỹ, còn màu đỏ đào của mình thì lại tươi mới, có sức sống, giống như những cành đào vào đầu tháng ba.

Hôm nay đi uống rượu mừng của nhà bên cạnh, cô cố ý mặc vào, nhìn từ trên xuống dưới, lộ ra phần bắp chân thon và trắng, quả thật rất xinh đẹp.

Cô cũng mới được gả tới đây nửa năm, coi như là con dâu mới, người trong thôn thấy cô sẽ nói, nói đây là con dâu mới của Lâm gia, rất xinh đẹp, Lâm Vinh Đường quả thật là có phúc.

Cô vừa mới ra khỏi cửa, đã nhìn thấy dưới đầy những xác pháo đỏ rực, còn có mấy đứa trẻ đứng trước nhà Trầm gia, trong miệng còn ngậm kẹo, đang nhặt những quả pháo lép không nổ.

Mấy đứa trẻ ăn mặc bẩn thỉu, còn chảy nước mũi, thấy cô liền nói: “Con dâu mới tới!”

Cô cười một tiếng, không giống như hồi lúc mới lập gia đình, nghe cách xưng hô này còn ngượng ngùng, ngược lại còn nhắc nhở mấy đứa trẻ: “Đừng có nhặt mấy cái đó, cẩn thận nổ, tránh xa ra, nếu muốn chơi, đến chỗ những người bán pháo, mua một viên pháo mới chơi là được.”

Đang nói, nhìn thấy thím hai Vương bên cạnh đang vội vàng đi ra, suýt nữa va vào Đông Mạc, sau bà thấy Đông mạch, mới ai nha một tiếng: “Cháu với cô dâu mới của Thẩm gia có quen biết không?”

Đông Mạch suy nghĩ một chút, gật đầu: “Coi như là có quen biết đi.”

Con dâu mới của Trầm gia là Tôn Hồng Hà, là hàng xóm của cô, trước kia khi còn tiểu học, hai người đã từng ngồi cùng bàn, chỉ là Tôn Hồng Hà lên lớp bốn thì nghỉ học, còn cô thì học liền một mạch lên cấp ba, Tôn Hồng Hà sau khi nghỉ học, hai người cũng không còn liên lạc gì, ngay cả việc chạm mặt chào hỏi cũng không có.

Thím hai Vương giống như thở phào nhẹ nhõm: “Nếu tình cảm tốt, cháu đi khuyên nhủ nó đi!”

Sao?

Đông Mạch khó hiểu: “Khuyên cái gì?”

Thím hai Vương nhắc tới chuyện này liền tức giận: “Đây không phải là con dâu mới về sao? Cũng đã làm lễ, tiệc mừng cũng đã làm xong, người cũng đã đưa vào động phòng, đột nhiên lại nói, hôn lễ kết thúc, muốn ly dị!”

Đông Mạch mặt đầy khó hiểu: “Ý gì? Muốn ly dị? Đây không phải là mới kết hôn hôm nay sao?”

Thím hai Vương: “Ai biết được, người nhà đưa hôn cũng tức giận, cũng đã khuyên qua, nhưng nó lại không nghe, một mực sống chết đòi ly hôn, còn muốn phải nhanh chóng về nhà, cái này không biết còn tưởng rằng là địa chủ trong xã hội cũ đến nhà cướp dâu, cháu nói xem đây là chuyện gì?”

Đông Mạch hoảng hốt: “Cô ấy rốt cuộc là sao? Nhưng cháu nghe nói, là cô ấy không phải gả tới thôn chúng ta!”

Nói “gả tới thôn chúng ta” đây cũng là nói giảm nói tránh, nhưng thật ra là sau khi Thẩm Liệt xuất ngũ trở về, lúc ấy cũng không có việc gì làm, liền đi theo người trong xã đi đào mương, lúc đào mương, Thẩm Liệt cũng rất nổi tiếng, thân thể cường tráng, khí lực rất lớn, rất dễ điều khiển người khác, cho nên cho anh ta làm đội trưởng, dưới tay cũng quản được vài người.

Nghe nói Tôn Hồng Hà lúc ấy cũng đi giúp đào mương, thì nhìn trúng Thẩm Liệt, sống chết muốn gả cho Thẩm Liệt, sau đó người làm mai nói là chuyện tốt, Thẩm Liệt cũng đồng y, vốn đây là một chuyện tốt, ai nghĩ tới, con dâu mới vừa đến, đột nhiên không muốn làm nữa?

Đông Mạch đầu óc cũng mơ hồ.

Thím hai Vương: “Ai nha, có trời mới biết là trúng tà gì, dù sao bây giờ cũng không khuyên được, nhưng bây giờ cũng không khuyên được, nhưng cháu nói xem, Thẩm Liệt vì cưới vợ, cũng là đi ở rể, dâu vừa cưới vào cửa thì đòi ly hôn, cháu nói ai chịu nổi? Cháu nhanh đi khuyên nhủ xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.