Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đông Mạch trong lòng vẫn còn mơ hồ: “Có thể, nhưng chắc cháu sẽ không khuyên! Cháu và cô ấy cũng không quen, cũng đã mấy năm chưa gặp, cháu có biết lý do gì đột nhiên người ta không lấy chồng chứ!”
Nhưng mà, lúc này trong sân lại gặp vài người con dâu, trông ai cũng rất tức giận, nghe được thím hai Vương nói như vậy, cũng đều để cho Đông Mạch đi khuyên.
“Cô và cô ta là hàng xóm, đây cũng không biết làm sao, cô cũng còn trẻ, có lẽ có thể nói chuyện!”
Đông Mạch đáng thương cứ như vậy bị đẩy tới cửa phòng cô dâu mới.
*********
Ngôi nhà của Thẩm Liệt được xây từng thời ông nội của anh, có năm gian nhà lớn quay mặt về hướng nam, phòng cô dâu ở phía đông, cửa sổ trong phòng được trang trí chữ hỷ màu đỏ, bên ngoài phòng là đám người vây quanh xem náo nhiệt ----- mấy người thím đến đuổi mấy người đó đi, phòng tân hôn mới miễn cưỡng yên tĩnh lại.
Đông Mạch nhìn sang, cô dâu mới mặc váy màu đỏ, trên người cũng đeo một dải lụa màu đỏ có đính hoa, mái tóc bồng bềnh, còn đính lên một bông hoa to màu đỏ, nhìn cũng rất có không khí, nhưng là gương mặt của cô dâu bí xị, tức giận tựa đầu vào giường.
Cô thấy Đông Mạch tới, cũng không có phản ứng gì, tự ý lấy đậu phộng ra ăn ----- trông rất buông thả.
Đông Mạch có chút lắp bắp, cô bị người khác đẩy đẩy tới, nhưng chuyện này cô thật sự không biết làm sao mở miệng, cô cũng là con vịt bị lùa, bây giờ thấy Tôn Hồng Hà, cô không còn cách nào khác, nhắm mắt nói: “Hồng Hà, hôm nay là ngày tốt, cô có chuyện gì sao? Nghe nói cô muốn ly hôn?”
Tôn Hồng Hà liếc mắt nhìn, thấy là cô, cười lạnh một tiếng: “Sao, muốn cô đến khuyên nhủ tôi?”
Đông Mạch vắt hết óc suy nghĩ một chút về chuyện các thím đang nói ở cửa, cuối cùng nói: Tôi cũng không phải đến để khuyên cô, dù sao cô cũng có suy nghĩ riêng của mình, nhưng cô xem, cô cũng là được người ta đưa kiệu, đánh trống khua chiêng cưới vào cửa, những thứ nên tốn đã tốn, nên dùng đã dùng, cô và anh ấy cũng đã làm giấy kết hôn, đột nhiên bây giờ lại muốn ly hôn, cô nói xem ai có thể chấp nhận được? Chuyện đi tới nước này, cô cũng phải nói một chút, rốt cuộc lý do là gì? Nếu như là do việc chúng tôi chuẩn bị hôn sự không chu đáo, cô cứ việc nói, chúng ta có thể thương lượng, cô nói đúng chứ?”
Con vịt bị lùa Đông Mạch vắt hết óc suy nghĩ, thêm dầu thêm mỡ, lấy những lời thím chỉ, cô cảm thấy mình đối đáp vô cùng tốt, hợp tình hợp lý.
Ai biết được Tôn Hồng Hà lại dùng ánh mắt coi thường nhìn Đông Mạch: “Hôn sự không có gì không chu đáo, tôi cũng không phải không hài lòng, chỉ là tôi bất mãn với Thẩm Liệt.”
Thẩm Liệt...
Đông Mạch bất đắc dĩ nói: “Người khác không phải đều nói tốt sao?”
Tôn Hồng Hà liếc xéo co: “Tốt chỗ nào? Cô nói thử xem, tốt chỗ nào?”
Đông Mạch cứng họng.
Nói thật, cô đúng là không cảm thấy Thẩm Liệt có chỗ nào tốt.
Cô lần đầu gặp Thẩm Liệt, là cô mới được gả về đây, buổi sáng mùa đông, cô đang nấu cơm, không có củi, liền ra sân sau lấy củi, kết quả vừa hay lại gặp Thẩm Liệt.
Ngày đó, Thẩm Liệt mới vừa giải ngũ trở vè, người mặc một áo choàng lính dài, đầu đội một mũ lớn, râu chiếm hết nửa gương mặt, gò má bên trái còn có một vết trầy, cộng thêm với vóc dáng cao lớn, nhìn như một ngọn núi, cô còn tưởng rằng là có cướp vào thôn, bị dọa sợ đứng yên ở đó không dám lên tiếng.
Thẩm Liệt cũng quan sát cô, sau lại cười, anh ta cười lên lại càng không giống người tốt, trông rất vô lại, thật sự giống một tên cướp.
Anh cười nói: “Đây là cô gái nhà ai, mà xinh đẹp như vậy?”
Đông Mạch nhớ tới lúc đầu gặp mặt, cô lúc ấy bị dọa sợ đến hai chân run rẩy, nhanh chân chạy vội về nhà, cho dù sau đó biết đây chính là Thẩm Liệt trong quân ngũ nhiều năm, cũng vẫn là không có ấn tượng tốt với Thẩm Liệt, chính là cảm thấy anh ta cũng không phải người tốt.
Người ta là bộ đội, mặc quân phục, đều trong đặc biệt dũng cảm và chính trực, không giống như anh ta!