Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Quan Úc Hinh cười khẩy nói: “Cô đừng giả vờ hồ đồ với tôi nữa, tôi đánh cô là còn nhẹ đấy, tội của cô không đáng đánh à? Hay để ngày nào tôi nhổ một bãi nước miếng vào mặt cô, rồi chạy đến bếp nhà cô ị phân, xem cô có gấp không!”
Mẹ chồng Mã Thúy Vân: “Mẹ Vọng Thư bớt giận, mẹ Vọng Thư bớt giận, đều do nó không hiểu chuyện cả!”
Mọi người xung quanh cũng đứng ra khuyên can, khuyên nhủ nửa ngày trời, Quan Úc Hinh mới miễn cưỡng bớt giận; “Con gái nhà tôi thích kết hôn với ai thì kết hôn, chia tay đối tượng thì chia tay, ai còn khua môi múa mép chuyện này nữa, tôi sẽ đến tận nhà đánh!”
Mọi người nghe xong rồi run lẩy bẩy, thầm nghĩ coi như là đã hiểu tại sao lão Nhị Lâm Thính Hiên nhà bà ấy đánh nhau giỏi đến vậy, đều di truyền từ mẹ mà ra!
Lâm Vọng Thư nhìn mẹ mình hùng hổ chiến đấu, trong đầu nghĩ mẹ mình đúng là không có nguyên tắc, cô nhớ rõ ràng năm đó dù thế nào mình cũng phải gả cho Lôi Chính Đức, nguyên văn lời mẹ cô nói là “Đương nhiên là phải gả rồi, dù sao hai đứa cũng đã tìm hiểu nhau mấy năm, không thể không gả được. Tuy giờ là thời đại mới, nhưng chúng ta vẫn phải chú trọng đến lễ tiết, nếu đã tìm hiểu là phải gả, nhà cậu ta không cưới, mẹ sẽ tìm cậu ta nói phải trái.”
Lúc ấy, cô cứ nghĩ mẹ mình nói đạo lý, vậy mà ầm ĩ nửa ngày trời, hóa ra đạo lý này lại là cỏ đầu tường, có thể ngả về hướng nào cũng được.
Lâm Vọng Thư sững sờ đứng ở đó một lúc lâu, đến khi mẹ cô đi vào nhà, ném chổi qua một bên: “Cái thứ gì không biết, cứ chờ xem, nhà cậu ta sắp xếp cho cậu ta đi coi mắt đúng không? Cậu ta đi coi mắt một người mẹ phá một người, nhà chúng ta không gả vào nhà cậu ta, nhưng nhà cậu ta cũng đừng nghĩ được yên ổn!”
Lâm Vọng Thư: “Mẹ ơi, chuyện này… con cảm thấy sau này có thể từ từ suy nghĩ, điều quan trọng nhất bây giờ là giải quyết cho xong chuyện của anh đã, rồi con tìm một việc làm. Người xưa có câu, muốn dẹp yên bên ngoài phải bảo vệ nhà mình trước, chờ giải quyết xong chuyện nhà chúng ta, rồi hãy gây rối nhà bọn họ, mẹ nói có đúng không?”
Quan Úc Hinh tán thành nói: “Con gái nhà chúng ta nói chuyện làm việc đúng là có khác, mạch lạc rõ ràng.”
Vì vậy, Lâm Vọng Thư đưa bức thư khiếu nại mình tự viết cho Quan Úc Hinh xem: “Con đã viết xong rồi, chúng ta trau chuốt lại thông tin, rồi ngày mai con mang đi nộp.”
Quan Úc Hinh cẩn thận đọc bức thư, càng tán thành với lời nói của mình: “Mẹ biết ngay là mình không nói sai mà, con viết rất hay, nếu là ở quá khứ, thế nào con cũng phải là một nữ Trạng nguyên.”
Lâm Vọng Thư nghe xong suýt nữa cười ra tiếng, mẹ cô khen con gái đến nghiện rồi.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Mã Thúy Vân đi tới, tay xách theo hai cân mì sợi, nói là tới bồi tội. Quan Úc Hinh thấy vậy, cười nói: “Cô khách khí quá rồi, còn mang đồ tới làm gì, nhà tôi không thiếu hai cân mì sợi này, cô giữ lại cho nhà mình đi.”
Mã Thúy Vân ngượng ngùng nói: “Nhắc tới chuyện này, cũng là tôi không đúng...”
Kỳ thực bà ta rất buồn bực, chỉ là nói mấy câu thôi mà, ai ngờ lại bị đánh, còn phải tới nhận lỗi, cũng may Quan Úc Hinh không nhận hai cân mì sợi này, nếu không bà ta sẽ đau lòng chết mất.
Ai ngờ Quan Úc Hinh lại bỏ thêm một câu: “Giữ lại đi, ngày khác con gái cô sinh thằng nhóc bụ bẫm, giữ lại cho con cô bồi bổ.”