Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Giờ chuyện bị vạch trần ra, mọi người có người thầm cảm thông cho cô, có người lại xem chuyện cười của cô.
Quan Úc Hinh giận quá hóa cười, vung tay lên, cầm chổi đập Mã Thúy Vân tới tấp: “Tổ tông nhà các cô chui từ chỗ nào ra cũng không ai biết, còn ở đây giả vờ có người thân này người thân kia cái gì, còn khua môi múa mép chuyện nhà tôi nữa, tôi nhổ vào, cô xứng sao? Nói thế nào cô nương nhà tôi cũng là thanh niên trí thức tới nông trường Vân Nam, có công đóng góp cho đất nước, vậy mà cô suốt ngày ăn no dửng mỡ không làm chuyện chính, còn dám lải nhải cái này? Cô dám nói chuyện này à, được, để bà đây đi đến văn phòng thanh niên trí thức, nói cho người ta biết thanh niên trí thức trở về thành phố bị người ta thuyết tam đạo tứ, tôi muốn xem bọn họ phân xử thế nào!”
Bà ấy vừa mắng vừa đánh, miệng lưỡi lưu loát, tay cũng không nhàn rỗi, Mã Thúy Vân vội vàng tránh né, mọi người xung quanh đều sợ bị đánh nhầm nên cũng chạy tán loạn tránh né. Người nhiều ngõ nhỏ không có chỗ nào để tránh, Mã Thúy Vân bị đánh mấy cái, đau đến mức ôm tay che chỗ bị đánh, mọi người xung quanh cũng bị dọa sợ.
Ai cũng biết Quan Úc Hinh là người nóng tính, nhưng không ngờ lại lớn đến vậy, cũng không dễ chọc.
Mọi người xung quanh muốn can ngăn, lại không dám đứng ra ngăn lại, chỉ có thể vừa tránh về sau vừa nói đừng đánh, khuyên bà ấy bớt giận. Mã Thúy Vân bị đánh khóc bù lu bù loa lên, lớn tiếng kêu gào: “Giết người giết người, có người muốn giết tôi!”
Thấy vậy, Lâm Vọng Thư núp ở sau cánh cửa không đi ra ngoài, dù sao mẹ cô cũng không ăn thua thiệt gì, thua thiệt là người khác. Cô đi ra ngoài khuyên can thì không cam lòng, giúp mẹ đánh người ta cũng không thích hợp, nên tránh ở trong đây là tốt nhất.
Ninh Bình trợn tròn hai mắt, nhỏ giọng nói: “Dì thật là lợi hại!”
Lúc này, mẹ chồng Mã Thúy Vân chạy tới, đối phương là bà cụ có đôi chân rất nhỏ, bước đi loạng choạng. Bà ta tức giận vỗ lên người: “Có chuyện gì vậy, có chuyện gì vậy, mẹ Vọng Thư bớt giận, có chuyện gì vậy!”
Bà ta biết sự lợi hại của Quan Úc Hinh, nên thật sự không dám chọc đến bà ấy.
Quan Úc Hinh chống một tay trên eo, một tay cầm cán chổi chỉ thẳng vào Mã Thúy Vân: “Bà hỏi con dâu bà đi, xem cô ta nói gì, cô gái trong sạch bị cô ta khua môi múa mép!”
Mẹ chồng Mã Thúy Vân nghe thấy vậy vội nói: “Ai ôi, làm tôi cứ nghĩ chuyện này có bao lớn, con gái nhà người ta tìm hiểu đối tượng có thành công hay không là chuyện về sau, giờ đã là thời đại nào rồi, phụ nữ giải phóng, tôi quấn chân nhỏ còn biết phụ nữ giải phóng, ai lại lôi chuyện này ra nói!”
Những người khác cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, đó là tàn dư phong kiến! Nên đánh ngã!”
Đám đông nhất thời nhìn Mã Thúy Vân bằng ánh mắt đầy khinh bỉ, mắng: “Người ta còn chưa gả đi đâu, chỉ mới tìm hiểu đối tượng thôi, từng tìm hiểu thì làm sao, từng tìm hiểu cũng có thể chia tay!”
“Ngay cả khi đã gả, cũng có thể ly hôn tái giá, hiện tại cũng không phải là không có ai ly hôn!”
Mã Thúy Vân ủy khuất khóc lóc nói: “Bà ta đánh tôi, bà ta muốn đánh chết tôi, tôi sống đến từng tuổi này cũng chưa bị ai đánh thành thế này!”