Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Quả nhiên Ninh Bình yên tĩnh lại, cô ấy nghiêm túc tháo khẩu trang ra. Lâm Vọng Thư được thanh tịnh, để thư khiếu nại qua một bên, sau đó bắt đầu mở sách giáo khoa ra xem.
Đây đều là sách giáo khoa Lục Điện Khanh từng đọc, trên đó có bút tích của anh, cũng là giúp đỡ rất lớn với cô.
Cô lật ra xem qua, cảm thấy ngữ văn không có vấn đề gì lớn, toán lý hóa có nhiều kiến thức cần phải học lại, có các kiến thức cô vẫn còn nhớ mang máng, nhưng giờ cần phải học lại công thức, hiểu chi tiết hơn.
Nhưng nói chung là không khó.
Sau khi đọc xem qua, cô tin tưởng mình có thể tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học.
Chưa chắc đã thi đỗ đại học Bắc Kinh, nhưng người ở Bắc Kinh vẫn có rất nhiều cơ hội, tóm lại là có thể vào được một trường đại học.
Bận rộn đến trưa, Ninh Bình chuẩn bị đi nấu cơm, đến lúc đang nấu dở, Quan Úc Hinh trở lại.
Quan Úc Hinh làm ở gần nhà, nên thường ăn cơm ở nhà. Nhưng Lâm Đại Tĩnh không trở lại, chỗ ông ấy làm có nhà ăn, đồ ăn trong nhà ăn được đơn vị trợ cấp giá nên rất rẻ, Quan Úc Hinh bảo ông ấy ở lại đơn vị ăn, như vậy cũng có thể tiết kiệm hơn.
Lúc Quan Úc Hinh trở về, mặt bà ấy lạnh như tiền, bà ấy xách một túi sô cô la vỡ về, ném cho Lâm Vọng Thư: “Con ăn đi, phải bồi bổ nhiều vào, nhìn con gầy lắm!”
Thấy thái độ này của mẹ, Lâm Vọng Thư cảm thấy hơi khác thường, vội hỏi: “Sao vậy mẹ?”
Quan Úc Hinh cầm cây chổi lên: “Mẹ đi tìm người đánh nhau!”
Lâm Vọng Thư cả kinh, Ninh Bình cũng sợ hết hồn, có chuyện gì vậy trời?
Quan Úc Hinh xách chổi xông ra ngoài, bà ấy chạy tới đại tạp viện ngoài con ngõ nhỏ, chống nạnh hét lên: “Mã Thúy Vân, cô ra đây cho tôi, cô ở đó nhai cái gì thế, con gái lớn nhà tôi trong sạch, cô lại dám khua môi múa mép nói xấu nó. Hôm nay cô mà không đi ra nói rõ ràng cho tôi, cô sẽ không xong với tôi đâu!”
Lâm Vọng Thư vội vàng chạy ra ngoài, nhìn thấy đã có mấy người tụ tập bên ngoài con ngõ nhỏ, mọi người đều mờ mịt không hiểu gì, đứng hóng chuyện.
Mã Thúy Vân đỏ mặt nói: “Tôi đã nói gì? Tôi khua môi múa mép bao giờ, những chuyện tôi nói có câu nào là giả?”
Quan Úc Hinh chỉ thẳng vào mũi bà ta mắng: “Cô bớt bán hành với bà đây đi, vừa rồi cô mồm mép lắm cơ mà? Chuyện nhà tôi liên quan đếch gì đến cô, mà cô dám đi ra nói năng bậy bạ, cô là cái thá gì, chuyện con chấy con rận nhà cô đã quản xong chưa, còn chạy đi quản chuyện nhà tôi? Trở về bà đây sẽ cho cô cục gạch, cho cô biết thế nào gọi là run lẩy bẩy!”
Lâm Vọng Thư nghe thấy vậy, cũng đoán ra được phần nào. Có lẽ Mã Thúy Vân vươn đầu lưỡi nói về chuyện của mình và Lôi Chính Đức, bị mẹ mình nghe được nên bà ấy mới tức giận như vậy.
Mã Thúy Vân nghe thấy vậy cũng tức giận: “Tôi nói này mẹ Vọng Thư, bà ăn phải thuốc súng hay là gì thế! Những lời tôi nói đều là thật cả, nhà chồng của Vọng Thư nhà các bà là nhà họ Lôi còn gì, tôi có người chị em tốt ở ngay gần nhà bọn họ, nghe nói là bọn họ sắp xếp cho con trai bọn họ đi coi mắt, làm sao, chẳng lẽ những lời tôi nghe được đều là giả!”
Nghe thấy vậy, sắc mặt của mọi người đều thay đổi, cùng quay sang trố mắt nhìn nhau.
Dù sao Lâm Vọng Thư cũng mới trở về được một ngày, nhưng tin tức đã lan truyền rất nhanh, nghe nói nhà chồng cô không muốn cô, người nói có mũi có mắt, còn nói người ta lái chiếc xe con treo cờ đỏ đón con trai đi, hoàn toàn phớt lờ cô.