Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm Vọng Thư nghe anh nói vậy, nghĩ anh nói chuyện lúc nào cũng hàm súc điệu thấp, xuất sắc là xuất sắc, còn phải giấu diếm!
Nhưng cô vẫn cười nói: “Em chúc mừng anh, thăng chức thì tiền lương cũng tăng đi.”
Lục Điện Khanh: “Sẽ tăng được một ít.”
Lâm Vọng Thư khá hứng thú với tiền lương, cô nói: “Hâm mộ anh thật đấy, anh đừng để ý đến cấp bậc gì cả, tăng tiền lương là được!”
Lục Điện Khanh hơi cong khóe môi cười.
Lâm Vọng Thư: “Anh có đi vào ngồi không? Em mang bánh trà từ Vân Nam về trà, trà thất tử đấy, anh vào nếm thử.”
Trên thực tế đây chỉ là những lời khách sáo, chứ không có ý tiếp khách.
Nếu muốn mời người uống trà, chủ nhà đã sớm hành động ngay từ đầu, chứ chỉ dùng miệng nói không, là đồng nghĩa với mời khách xách cái mông đi.
Lục Điện Khanh thu hồi lại cảm xúc trên mặt: “Không cần, anh còn có việc, anh đi trước đay.”
Lâm Vọng Thư: “Anh đi thong thả.”
Lục Điện Khanh xoay người rời đi, đi được mấy bước, anh lại xoay người nói: “Hôm qua em giúp anh phơi quần áo… phiền em rồi.”
Lâm Vọng Thư giật mình, đang định giải thích, anh đã cất bước rời đi thẳng, cũng không có ý dừng lại.
Lâm Vọng Thư thầm nghĩ, lát về cô phải hỏi mẹ, nếu lá trà cô mang về còn, cũng nên mang đến nhà Lục Điện Khanh một ít. Tuy người ta không coi trọng, nhưng dù sao đây cũng là tâm ý của mình, ngay cả khi bọn họ có ném, đó cũng là tấm lòng của cô.
Cô lập tức đi ra hợp tác xã cung tiêu mua giấy bút, trở về bắt đầu viết thư khiếu nại. Mấy kiểu như thư khiếu nại đều có mẫu riêng, mở đầu viết thông tin cá nhân, họ và tên, quê quán, địa chỉ gia đình, ngày tháng năm sinh, phía sau viết nội dung khiếu nại, cuối cùng là viết ra lý do khiếu nại.
Lâm Vọng Thư biết điều khó khăn nhất là lý do khiếu nại, không thể phóng đại cảm xúc quá mức, phải có tinh thần cầu thị, nói có bằng chứng có lý lẽ. Nói trắng ra là, nội dung bức thư khiếu nại của bạn viết ra phải khiến người đọc cảm thấy, chuyện giống như những gì bạn viết, đến lúc đó bọn họ mới lật lại vụ án này giúp bạn, chứ vừa thấy bạn nói hưu nói vượn, bọn họ sẽ lập tức trả lại thư.
Cũng may đời trước Lâm Vọng Thư làm hành chính ở đại học Bắc Kinh, thường xuyên viết các loại văn bản, báo cáo. Cô hiểu cách thức viết này, cũng biết cách viết như thế nào mới xuất sắc.
Cuối cùng cũng là viết một bức thư khiếu nại, cô nghĩ muốn trau chuốt lại nội dung bức thư, hỏi cha mẹ về thông tin cụ thể, chi đội lúc trước anh làm việc ở dưới nông thôn, tên của đại đội trưởng chi đội, tóm lại là viết chi tiết thông tin ra. Viết xong, cô có thể đi nộp lên ban tổ chức Trung ương Cục.
Ninh Bình không có việc gì làm, đầu tiên là quét dọn nhà cửa, sau đó lúc ẩn lúc hiện ở bên cạnh cô.
Lâm Vọng Thư nói: “Ninh Bình, nhà chúng ta nhỏ thế này, em cứ lắc lư trước mặt chị làm chị hoa cả mắt. Hay em cũng ngồi xuống đọc sách đi.”
Ninh Bình: “Chị ơi, em không đọc được!”
Cô ấy từng thử rồi, quá khó khăn, vừa nhìn thấy chữ đã nhức đầu.
Lâm Vọng Thư: “Hay là em đi bóc lạc đi.”
Ninh Bình: “Lạc đã bóc hết rồi.”
Lâm Vọng Thư liếc nhìn xung quanh, muốn tìm việc gì đó cho cô ấy làm, nhưng nhà cửa đã gọn gàng sạch sẽ. Cũng không có cách nào cả, cả gia đình đều là người chăm chỉ, không để lại chút việc nào. Cuối cùng, cô nhìn thấy có chiếc túi ny lon ở cạnh đấy, trên túi có ấn của thầy lang, trên đó viết “Khẩu trang khử trùng“. Cô nói: “Hay là em gỡ nó ra, sắp vào hè rồi, chúng ta tiết kiệm làm màn chống muỗi.”
Ninh Bình: “Được.”