Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm Vọng Thư và Ninh Bình ngủ ở phòng trong, Quan Úc Hinh và Lâm Đại Tĩnh ngủ ở phòng ngoài. Quan Úc Hinh lải nhải nói sửa lại gian hầm trú bên ngoài thành gian phòng mái ngói, sau này để hai anh em ngủ, như vậy người trong nhà cũng có chỗ ở.
Sau đó bà ấy lại nói sau này sắp xếp nhà cửa thế nào, tương lai Lâm Quan Hải và Lâm Thính Hiên kết hôn, bọn họ sẽ ở đâu.
Sau khi nằm xuống giường, Lâm Vọng Thư chỉ cảm thấy mệt mỏi tràn từ trong cơ thể ra ngoài, đó là những mệt mỏi đã tích tụ bao nhiêu năm qua, mệt mỏi từ tận trong xương. Dù cơ thể này có trở về như lúc trẻ, nhưng cô vẫn có thể cảm thấy mệt mỏi như bị lăng trì.
Cơn mệt mỏi này như có tác dụng chậm, mọi hào hứng khi biết mình trở lại hồi còn trẻ lúc ban ngày qua đi, giờ cơn mệt mỏi mới từ từ thức giấc.
Cô nằm xụi lơ ở trên giường, lầm bầm nói: “Mình sẽ không hầu hạ đàn ông nữa.”
Ninh Bình đã thiu thiu ngủ, nghe không rõ cô nói gì: “Chị, cái gì vậy?”
Lâm Vọng Thư tiếp tục nói: “Mình cũng sẽ không rửa tay làm canh, ai thích thì con mẹ nó tự đi mà làm!”
Ninh Bình mờ mịt hỏi: “Chị đang nói gì vậy?”
Lâm Vọng Thư nói một câu thô tục, đúng là sảng khoái, cảm giác như mắng được tất cả những uất ức của đời trước ra.
Thật tốt, cô có thể nói tục rồi.
Cô sẽ không bao giờ là con dâu hiền huệ dễ bảo của nhà họ Lôi nữa, cô sẽ làm lại từ đầu. Đời này, cô là Lâm Vọng Thư!
Vì vậy, cô siết chặt tay thành quyền, lại thật nhỏ giọng nói: “Ai thích thì con mẹ nó tự đi mà làm!”
Ninh Bình nhất thời trợn tròn mắt nhìn.
Sáng sớm hôm sau, cha mẹ Lâm Vọng Thư đều đi làm, Lâm Vọng Thư ở nhà không có việc gì làm, bắt đầu suy nghĩ viết thư khiếu nại cho anh trai, nhưng đến lúc muốn viết mới phát hiện ra, trong nhà muốn bút không có bút, muốn giấy không có giấy, ngay cả anh ra đời ngày tháng năm cũng phải lục tung lên tìm kiếm.
Cô nhờ cha ở nhà tìm sổ hộ khẩu trước, mình tìm được chiếc bút máy từ hồi còn đi học, lại đi mua mực và giấy.
Dù sao mình cũng muốn học tập, sau này phải dùng đến những thứ này, giờ có thể nhân cơ hội đi mua luôn.
Chưa bước ra khỏi nhà hai bước, cô đã gặp Lục Điện Khanh.
Bên cạnh bức tường cũ màu xám xanh đổ nát có một cây hòe già, hoa hòe bay bay, tất cả đều nhuộm một lớp màu be nhạt. Bóng dáng người đàn ông cao dong dỏng cứ vậy đứng dưới tàng cây hòe, tay xách một chiếc túi da, trên đầu vai vương cánh hoa hòe trắng như tuyết.
Cô nhìn thấy anh, anh cũng nhìn thấy cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, anh hơi nghiêm mặt lại, rồi mới nói: “Sách anh hứa tìm giúp em.”
Lâm Vọng Thư kinh ngạc hỏi: “Vậy sao anh không đi vào?”
Lục Điện Khanh: “Anh cũng chỉ mới tới thôi, đang suy nghĩ xem cổng nhà em ở đâu.”
Lâm Vọng Thư “A” lên, cũng không suy nghĩ thêm nữa, cô nhận lấy xem, là sách giáo khoa trung học phổ thông, cô vội mở ra xem, tuy trang giấy có hơi ố vàng, nhưng đều đầy đủ hết, là sách giáo khoa trung học phổ cô muốn.
Cô lại nhìn về phía Lục Điện Khanh, cảm kích cười nói: “Cám ơn anh, toàn là sách em cần.”
Lục Điện Khanh nhìn nụ cười trên môi cô: “Không cần cám ơn, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Thấy anh chưa muốn đi cho lắm, Lâm Vọng Thư thuận miệng nói: “Nghe bà Hồ nói, gần đây anh sắp được thăng chức à?”
Lục Điện Khanh lãnh đạm nói: “Chỉ là thăng chức bình thường mà thôi.”