Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong đầu cô xuất hiện rất nhiều ý nghĩ, cô nghĩ có lẽ đây là một giấc chiêm bao, là ảo giác, tất cả cảnh tượng đều lừa dối cô, khiến cô mở cờ trong bụng, nhưng khi cô bước vào cánh cửa quan trọng nhất, cô sẽ tỉnh mộng, ảo ảnh biến mất, cô chỉ nhìn thấy thực tế lạnh như băng.
Cô đi về phía trước từng bước một, rốt cuộc cũng đi tới trước cánh cửa vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, cánh cửa sơn mài đỏ tất nhiên đã sớm lốm đốm, chiếc vòng đồng trên đó đã bị lấy xuống không biết để đâu từ lâu, chỉ có có dòng chữ “Trung hậu truyền gia cửu, thi thư kế thế trường” khắc bên cạnh khung cửa là có thể thấy mơ hồ.
Lâm Vọng Thư đứng trước cửa, tay chạm vào cửa đang run rẩy.
Sau khi mở ra, cô có thể thấy ba còn sống ở trên đời, mẹ chưa cao tuổi cùng với các anh trai còn trẻ không?
Ngay tại lúc này, cửa lại đột nhiên được mở ra.
Cô ngẩn ra.
Bên trong có tiếng nói: “Mẹ nói này, Hồ Tam Nhi, con có thể thực tế chút không, đừng có suốt ngày nghịch mấy thứ vô dụng kia, con vẫn muốn bọ hung thay đổi một bước lên trời sao…”
Người nọ thấy Lâm Vọng Thư thì sửng sốt.
Lâm Vọng Thư thấy người trong nhà cũng sửng sốt.
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Vọng Thư lập tức rơi nước mắt, nức nở nói: “Mẹ!”
Quan Vực Hinh bất thình lình gặp con gái, vẫn là cô con gái nguyên vẹn cũng trợn tròn mắt: “Vọng Thư, Vọng Thư, con về rồi à!”
Quan Vực Hinh ôm con gái khóc lóc: “Con về rồi, về rồi! Mẹ còn bảo anh con viết thư cho con xem rốt cuộc sao rồi, kết quả con đã trở về! Mẹ cứ như nằm mơ vậy!”
Lâm Vọng Thư cũng khóc.
Cô khóc không phải vì bảy năm ở nông trường Vân Nam, khóc vì mười mấy năm đau khổ sau này của cô, khóc vì cô con gái được nuông chiều ở bên cạnh mẹ đã luyện tập trở thành con dâu ngoan ngoãn ở cổng lớn nhà người ta, khóc vì những ấm ức trong ngôi nhà kia!
Trước kia, cô không dám khóc ở trước mặt Quan Vực Hinh, cô còn phải giúp đỡ mẹ quản lý cái nhà này. Nhưng bây giờ, cô trở lại, có thể nũng nịu giống như một cô con gái nhỏ, nhà mẹ cô vẫn ở đây, ba và các anh trai vẫn ở đây, họ thương yêu cô, bao dung cô.
Lâm Vọng Thư lớn tiếng khóc, rất sảng khoái.
Bên này họ khóc, các nhà trong khu nhà tập thể cũng nghe thấy tiếng động, đều nhìn ra ngoài từ cửa sổ. Có người lanh mắt, nhận ra là Lâm Vọng Thư, bảy miệng tám lưỡi mà hô lên, rất nhanh sau đó, ba Lâm Vọng Thư cũng đi ra.
Lâm Vọng Thư nhìn sang với hai mắt đẫm lệ, bây giờ ba đã hơn năm mươi tuổi, bên tóc mai nửa đen nửa trắng, nhìn lại vẫn được coi là trẻ tuổi, nước mắt của cô lại không nhịn được mà rơi xuống.
Cô nào nghĩ tới, đời này, cô còn có thể gặp lại ba đã qua đời!
Lâm Đại Tịnh nhìn con gái, cũng không tránh khỏi mau nước mắt.
Ông là người thật thà, nhà có ba đứa đứa trẻ mà chỉ một đứa con gái, nên dĩ nhiên là thương con gái. Gần đây, thanh niên trí thức ở các nơi lục tục trở về, ông vẫn nhớ chuyện này, luôn chạy ra chỗ thanh niên trí thức hỏi thăm, nhưng không nghe thấy tin tức gì. Từ khi Lâm Vọng Thư gửi thư về, vẫn luôn không có tin tức, buổi tối ông cũng không nỡ ngủ.
Bây giờ thì tốt rồi, trở về rồi.
Khóc một phen, Lâm Vọng Thư được dẫn vào phòng, làng trên xóm dưới trong khu nhà tập thể đều tới nhà họ Lâm để hàn huyên nói chuyện.
Bên cạnh, thím Hồ nhìn Lâm Vọng Thư, than thở: “Nhìn con bé đi, ở bên ngoài chịu khổ rồi, đã phải chịu tội gì chứ!”