Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hàng xóm cũng lắm mồm hỏi, có người nhìn Lâm Vọng Thư, than thở: “Nhớ lúc đó Vọng Thư của chúng ta là số một, số hai ở hẻm chúng ta, đi ra ngoài một chuyến lại thay đổi, trông mà xem, hôm nào mẹ cháu ra chợ mua mấy bộ đồ mới cho cháu mặc đi, trang điểm nữa.”
Những người khác nghe vậy, dĩ nhiên là đồng ý: “Cũng chưa chắc, lớn rồi, tôi nhớ Vọng Thư chắc hai mươi mốt nhỉ, thương lượng xong chưa, lúc nào qua cửa?”
Những người bên cạnh liền nói: “Người yêu của Vọng Thư là người tốt, Vọng Thư cũng có phúc.”
Đã có người bắt đầu hỏi: “Vậy sao người yêu cháu không qua đây với cháu? Lúc nào thì tới?”
Lâm Vọng Thư: “Ai biết được, để sau hãy nói.”
Người khác thấy cô như vậy, rõ ràng là không muốn nhắc tới, nên bắt đầu giảng hòa, còn nói chuyện khác: “Con gái nhà họ Vương ở hẻm bên cạnh ấy, đến Hồ Bắc tham gia đội sản xuất, kết quả kết hôn ở đó rồi, giờ có thể coi như là đã kết nghĩa vợ chồng, không về được! Cháu tìm một nhà chồng tốt, quay về có xe, chở cháu đến tứ hợp viện sống cuộc sống sung sướng đi.”
Đến khi tất cả mọi người trong khu nhà tập thể lục tục trở về, rồi đóng cửa, cũng đến lúc cả nhà nói chuyện.
Quan Vực Hinh kéo tay cô, nhìn kỹ cô một phen, nhìn tay cô thô, nhìn xiêm áo trên người cô mà thiếu chút nữa lại rơi nước mắt: “Lần này đã chịu tội gì đây!”
Nhìn qua trông như nông dân lên thành phố!
Nhưng Lâm Vọng Thư nhớ tới tới hai người anh: “Anh cả con đâu mẹ? Anh hai vẫn chưa có về ạ?”
Về hai người anh của Lâm Vọng Thư, anh cả Lâm Quan Hải năm nay hai mươi sáu, từ lúc mười mấy tuổi đã theo người ta học nấu ăn, tay nghề đã vững chắc, bây giờ đang làm đầu bếp ở trong quán cơm nhà nước, sắp kết hôn.
Anh hai Lâm Thính Hiên hai mươi ba, bây giờ hẳn đã về nhỉ?
Quan Vực Hinh nghe cô nhắc tới con trai thì cũng cười: “Đây cũng tính là niềm vui nhân đôi. Anh con được đơn vị coi trọng, mới tăng tiền lương, một tháng được hơn chín mươi đồng, không chỉ thế, còn đến Thiên Tân mở cuộc giao lưu trao đổi kỹ năng nấu nướng, chắc là qua mấy ngày nữa sẽ về. Anh cả con mắt thấy sắp kết hôn rồi, bây giờ đang tích góp mua đồ dùng trong nhà đấy!”
Nhắc tới Lâm Thính Hiên, bà nhìn ra ngoài, thấy không có người nào, lúc này mới đi vào trong phòng, kéo rèm: “Đi ra đi.”
Lâm Vọng Thư nghi ngờ mà nhìn, chỉ thấy ở sau rèm, một cô bé tầm mười bốn, mười lăm tuổi đi ra.
Mặt mày cô bé này sáng sủa, tóc đen nhánh, cắt mái, tết hai cái đuôi sam, nhìn quần áo là quần áo của mẹ mình, ít nhiều gì trông có hơi lôi thôi lếch thếch.
Cô bé nhìn Lâm Vọng Thư, có hơi ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng gọi chị.
Lâm Vọng Thư lập tức cười, hóa ra anh hai mình đã trở lại.
Về anh hai, sau khi bỏ hộ khẩu và được đưa đến nông thôn, tính tình vẫn vạn năm không thay đổi, bởi vì không ưa một vài chuyện nên đã gây phiền phức, tự chạy ra ngoài, người của chi đội anh hai xuống thôn quê muốn anh hai nên báo lên Bắc Kinh.
Anh hai không dám trở về nên đến nơi hỗn loạn để tránh, đây là chuyện năm ngoái. Năm ngoái chạy tới có nhiều chuyện, khắp nơi đều rối bời, ai mà để ý, anh hai lăn lộn kiếm sống, cả xin cơm, nhặt rác, rồi lén chui vào trong xe hàng của người ta, rốt cuộc cũng chạy tới Hà Bắc.
Sau khi đến Hà Bắc, đúng lúc anh hai cứu một cô bé, cô bé kia vốn là người Bắc Kinh, từ nhỏ bị lừa vào Đường Sơn, sau trận động đất ở Đường Sơn thì cha mẹ nuôi mất, tự chạy đến đó, kết quả lại bị lừa gạt.