Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh trai cô cứu cô bé này, sau đó là gặp phải một vấn đề phỏng tay, không biết cho cô bé đi đâu, cuối cùng mang về nhà.
Cô bé kia chính là Ninh Bình ở trước mắt.
Thật ra Ninh Bình thì đã mười bảy tuổi, chỉ là bị suy dinh dưỡng, dậy thì muộn nên mới thấp bé, dĩ nhiên cô bé không có nơi nào để đi, cũng may có nhà họ nuôi. Nuôi được một năm rưỡi thì nhờ có chính sách tốt, nhà họ Lâm tìm được ba mẹ ruột giúp cô bé, nhập hộ khẩu cho cô bé, ra ngoài đi làm, có chỗ ở mới rời khỏi nhà họ.
Ninh Bình là người tốt, nhưng số phận không tốt. Sau đó bởi vì chồng cô ấy vụng trộm, chửi bóng chửi gió, đắc tội lãnh đạo mà bị đuổi, cả nhà không có thu nhập, là một mình cô ấy chống đỡ cái nhà. Nhưng dù cuộc sống của cô ấy khó khăn đi nữa thì sau khi anh hai xảy ra chuyện, cô ấy vẫn luôn đến thăm tù, mang gói sủi cảo cho anh hai mình, còn tới hỗ trợ chăm sóc bọn trẻ, giúp không ít việc.
Trong lòng Lâm Vọng Thư rất cảm kích Ninh Bình, cô cũng ít nhiều đoán được, thật ra Ninh Bình vẫn luôn nhớ anh mình, chẳng qua là anh trai là trai thẳng, lúc còn trẻ nào có suy nghĩ này, cộng thêm Ninh Bình còn nhỏ tuổi, anh hai càng không nghĩ đến.
Ninh Bình là một cô gái trẻ, không có ai làm chủ cho, dĩ nhiên càng xấu hổ, họ cứ như vậy mà bỏ lỡ nhau.
Hôm nay gặp Ninh Bình, cô vừa xúc động vừa vui.
Thật tốt biết bao, cô nhìn thấy Ninh Bình, vẫn ở thời đại thiếu nữ, trẻ trung giống như một quả táo, cũng chính là thời điểm mới dậy thì.
Lâm Vọng Thư không nhịn cười được: “Em tên là gì?”
Ninh Bình nháy nháy mắt, khéo léo nói: “Chị, em tên là Ninh Bình.”
Lâm Vọng Thư chợt nghe giọng cô bé thì có hơi bất ngờ, sau đó cô cười. Cô đã quên, Ninh Bình vừa mới tới nhà họ, vẫn giữ khẩu âm Hà Bắc, sau này dần dần thay đổi.
Bên cạnh, Quan Vực Hinh kể chuyện Ninh Bình tới, kể rõ ngọn nguồn chuyện này ra. Lâm Vọng Thư biết những chuyện này, nhưng cô vẫn nghiêm túc lắng nghe một lần, sau đó hỏi: “Vậy kế tiếp định thế nào, anh con thì sao?”
Trong trí nhớ của cô, cô và anh trai cô gần như là chân trước chân sau cùng trở về. Ban đầu anh trai cô trốn tránh ở nhà, không thể ra cửa, trở về là lập tức sửa lại án xử sai mới tính là hoàn toàn yên tâm.
Quan Vực Hinh thở dài: “Còn có thể làm gì, ẩn núp trước đã, mấy ngày nay chạy đến nhà thằng cháu nó núp. Có điều Ninh Bình là một cô bé, không thể để nó tránh ở ngoài được, nên không thể làm gì khác hơn là rầu rĩ trong nhà, không dám để cho nó ra cửa.”
Lâm Vọng Thư gật đầu: “Bây giờ chính sách đã tốt rồi, quay về chúng ta đến đồn công an, điều tra vụ án, hỏi tình huống rồi bàn sau.”
Quan Vực Hinh nghe vậy thì nói: “Vậy thì được, hay là mẹ không chủ động dây vào chuyện này, có thể tránh được thì tránh.”
Quan Vực Hinh nghĩ như vậy cũng bình thường, dẫu sao trải qua cuộc sống không yên ổn mười năm, nên lo lắng, đề phòng theo thói quen.
Lâm Vọng Thư biết rõ tình huống bây giờ, trong lòng đã chắc chắn, cũng không khuyên nữa, mà nhớ lại thời điểm trước kia.
Lúc này, ba đã bắt đầu bật bếp nấu cơm nóng cho Lâm Vọng Thư, miệng còn lải nhải: “Sáng sớm về đến nhà, con ngồi ở đây trước, ba nấu cơm nóng. Con ăn khoai lang nướng không, ở đây nướng hai củ, xem này, đang chảy mật rồi.”
Lâm Vọng Thư nghe vậy, quả thật có cảm giác đói: “Ăn ạ.”
Vì vậy, Lâm Đại Tịnh cầm một củ, khoai lang rất nóng, ông bỏng tay, thổi tro dính trên khoai lang, sau đó đưa cho Lâm Vọng Thư.
Lâm Vọng Thư nhận lấy, cẩn thận bóc vỏ, khoai lang nóng, rất thơm.