Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm Thính Hiên trợn mắt nói: “Em không biết khuyên nhủ người ta à?”
Ninh Bình căng da đầu níi: “Em… em biết!”
Ninh Bình vội vàng đi qua, nhỏ giọng nói: “Chị Vọng Thư, chị đừng khóc...”
Kỳ thực, Lâm Vọng Thư chỉ nhất thời mất khống chế nên mới khóc như đứa trẻ thế này thôi. Cô nhìn anh trai luống cuống tay chân trước mắt, lại nhìn Ninh Bình bị bắt đi làm người hòa giải, bản thân mình cũng cảm thấy buồn cười, cô phì cười nói: “Em mang đồ ăn ngon cho anh này, anh ăn trước đi.”
Nói xong, cô lấy túi bánh nướng bằng giấy trong túi lưới ra: “Còn nóng đấy, anh mau ăn nhân lúc còn nóng đi.”
Lâm Thính Hiên rất vui khi nhìn thấy túi giấy, anh ấy vội bảo Lâm Vọng Thư và Ninh Bình vào nhà.
Diện tích trong nhà rất nhỏ, chỉ kê được một chiếc giường, cạnh đó để ngổn ngang mấy đồ dùng sinh hoạt linh tinh, anh ấy nói: “Chiếc giường này không đủ để anh ngủ, lúc ngủ anh toàn phải nằm nghiêng.”
Ninh Bình thắc mắc nói: “Anh Thính Hiên, nằm nghiêng có sợ bị ngã không?”
Lâm Thính Hiên: “Người bình thường sẽ ngã xuống, nhưng anh có công phu, đương nhiên là sẽ không ngã.”
Ninh Bình nghe thấy vậy, bừng tỉnh hiểu ra: “Đúng, cái này là khinh công đi.”
Lâm Thính Hiên giơ ngón tay cái lên nói với Ninh Bình: “Ninh Bình quả là thông minh, đây chính là khinh công.”
Ninh Bình đầy ngưỡng mộ nói: “Anh Thính Hiên quả lợi hại!”
Nghe thấy vậy, Lâm Vọng Thư thật sự rất buồn cười, bốn con cá trê vàng luyện nửa cân dầu, hai người này đúng là một người có thể thổi, một người dám tin.
Lâm Thính Hiên đúng lúc rất đói, cắn miếng to ăn bánh nướng hạt vừng.
Lâm Vọng Thư nhìn Lâm Thính Hiên ăn, Lâm Thính Hiên lớn hơn cô hai tuổi, hiện tại cũng mới hai mươi ba tuổi, trẻ tuổi cường tráng, làn da ngăm đen, nhưng đặc biệt gầy. Lúc anh ấy nhai miếng bánh nướng, quai hàm cử động theo, càng khiến người cảm thấy gầy hơn.
Rõ ràng là đã lâu lắm rồi không được ăn ngon, mảnh vụn bánh nướng hạt vừng rơi ra, anh cẩn thận nhặt lên, dù có rơi ở trên áo cũng nhặt lên bỏ vào miệng ăn tiếp.
Lâm Vọng Thư nhìn mà thấy thương cho anh trai: “Anh ở đây thì ăn uống thế nào?”
Lâm Thính Hiên: “Mẹ cho anh phiếu lương, nhưng anh cũng không tiện đi ra ngoài thường xuyên, nên nhờ bạn anh mang đồ ăn tới, dù sao có cái gì thì ăn cái đấy.”
Lâm Vọng Thư càng nhìn thấy khó chịu: “Anh xem, anh đang sống kiểu gì thế này!”
Lâm Thính Hiên: “Anh sống rất tốt, có nhà ở có ăn có uống.”
Lâm Thính Hiên ăn hết một chiếc bánh nướng, cầm cái ca tráng men ở cạnh đó lên uống nước ừng ực ừng ực, hầu kết trên cổ cũng lăn lên lăn xuống theo: “Anh quen một người bạn, chú anh ta ở lang phường, không được thì anh đi tới lang phường tìm công việc kiếm điểm công việc, cũng đỡ chọc rắc rối.”
Lâm Vọng Thư: “Ừ, vậy cũng được, anh nhớ mang theo nhiều phiếu lương và tiền đấy.”
Ăn uống no nê xong, Lâm Thính Hiên hỏi Lâm Vọng Thư về chuyện ở nông trường Vân Nam, hỏi tới “Đối tượng” đó của cô.
Lâm Vọng Thư kể ra chuyện mình định chia tay: “Cảm thấy không thích hợp, em đang định chia tay.”
Nghe thấy vậy, Lâm Thính Hiên cau mày hỏi: “Là sao, chẳng phải nói điều kiện nhà cậu ta rất tốt hay sao? Là người nhà cậu ta không đồng ý hay là cậu ta thay lòng đổi dạ?”
Lâm Vọng Thư không muốn liên quan gì đến nhà họ Lôi nữa, chỉ muốn phủi sạch quan hệ với bọn họ rồi sống cuộc sống của mình, đương nhiên là cũng không muốn để người nhà mình đắc tội với nhà họ Lôi.
Xét cho cùng, sau này nhà họ Lôi không được, đó cũng là chuyện về sau, giờ ông cụ nhà họ Lôi vẫn còn sống, thật sự không thể đắc tội với bọn họ được.